Tùy ý chọn?
Ba chữ này không ngừng vang vọng trong đầu mọi người, Vệ Từ phải dựa vào khả năng kiềm chế hơn người mới nén được không bật cười.
Quả nhiên tính cách bệ hạ vẫn ngang ngược như thế, còn về phần những người khác…
Ừm, mới đầu bọn họ quả thật cũng rất kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng chấp nhận.
Nếu trong trường hợp bình thường, tù binh đều bị phái đi làm lao động khổ sai và lao dịch, chết hay sống cũng chẳng ai quan tâm.
Bây giờ cho bọn họ một cơ hội lập gia đình, nói không chừng đám tù binh đó còn tranh nhau vỡ đầu ấy chứ.
Nhưng để tránh cho tù binh nảy sinh cảm giác bản thân mình hơn người, thậm chí còn đối đãi hà khắc với nữ binh, bọn họ cảm thấy chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Khương Bồng Cơ sững ra, hỏi: “Tại sao lại nói như thế?”
Phong Cẩn nói: “Tù binh chính là tù bình, vốn dĩ vẫn nằm trong nô tịch thuộc tầng lớp hạ lưu mà thôi, hành động này của chủ công có thể sẽ bị người khác xuyên tạc.”
Nếu như bị người khác bịa đặt là Khương Bồng Cơ bắt nô lệ còn tìm nữ binh làm vợ cho bọn họ, lời đồn như thế có nghe nổi không?
Khương Bồng Cơ sững người, gần như cũng hiểu được điều này.
Nhưng nếu hai mươi mấy tuổi mới để nữ binh xuất ngũ, đàn ông tầm tuổi đó không lấy vợ rồi thì cũng sắp lấy vợ hai, thậm chí là vợ ba, con cái đã có vài đứa.
Bảo cô để nữ binh mình huấn luyện bằng tâm huyết đi làm mẹ kế, vợ kế cho người ta, thế chẳng phải lại càng bạc đãi các nữ binh?
Cô cũng muốn nghe xem đám Phong Cẩn có cách gì hay.
Kỳ Quan Nhượng hiểu rõ ý của Phong Cẩn, cười nhạt giải thích với Khương Bồng Cơ.
“Nếu như dùng tù nhân làm phần thưởng cho nữ binh để giải quyết chuyện hôn nhân đại sự, vậy thì chủ hộ của nhà đó phải là nữ binh, để tránh việc sau này con cái sinh ra theo nô tịch của cha. Làm thế sẽ không phí tấm lòng suy nghĩ vì nữ binh của chủ công.”
Phong Cẩn nói: “Những lời Văn Chứng nói chính là ý của Cẩn.”
Khương Bồng Cơ ngẩn tò te, thuộc hạ của cô đề nghị để nữ binh đảm nhận vai trò chủ hộ!
Điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là sau này con cái sinh ra phải đi theo nữ binh, bao gồm cả họ!
Cô chưa bao giờ ngờ được tư tưởng của thuộc hạ nhà mình lại tiến bộ đến thế, cô còn không tin bọn họ lại đề nghị như vậy.
Quần chúng hóng hớt trong kênh livestream lại càng kinh ngạc há hốc mồm, gõ bình luận tành tạch thể hiện sự khiếp sợ của mình.
[Hôm Nay Mấy Chương Nhỉ]: Ôi, Streamer, bác xác nhận hộ em tí bạn Kỳ Quan Nhượng này có phải bị người ta xuyên vào rồi không, sao lại có tư tưởng tiến bộ vầy? Cho dù là ở bên này của em, con muốn theo họ mẹ còn phải thương lượng với chồng, đứa thứ hai mới theo họ mẹ được, còn không thì là trường hợp ở rể.
[Kẻ Đột Nhập Xui Xẻo]: Cứ như mình đang xem phải livestream giả ấy, tư tưởng đàn ông thời cổ đại sao mà thoáng vầy?
[Từ Mỹ Nhân Nằm Dưới Tui]: Chắc chắn vừa nãy tai tui có vấn đề chứ làm sao mà Kỳ Quan Nhượng đại thúc lại có thể nói thế được?
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]:
Khinh bỉ, có cái gì mà đáng kinh ngạc, tôi lại thấy tư tưởng của bọn họ rất bình thường không có gì là nằm ngoài ràng buộc của thời đại này cả. Đầu tiên, bọn họ không coi tù binh là người, tù binh là phần thưởng cho các nữ binh. Mọi người biết phần thưởng có ý nghĩa là như thế nào không? Chỉ là đồ vật mà thôi. Trong tình huống này, nếu như con cái của nữ binh sinh ra theo cha thì phải theo hộ tịch của cha, hành vi này cực kỳ mất mặt. Xét cho cùng, như thế thì là dùng tù binh làm phần thưởng cho nữ binh, hay là ngược lại, dùng nữ binh để thưởng cho tù binh đây? Ý nghĩa của hai vấn đề này hoàn toàn khác nhau. Cho nên, đề nghị để nữ binh làm chủ hộ căn bản chẳng có gì sai cả.
[Quỷ Tài Quách Phụng Hiếu]: Tuy hiểu ý bác ở trên, nhưng vẫn cảm thấy kinh ngạc.
[Đại Gia Tinh Tinh Tha Em]: À, cảm ơn đã giải thích, nhưng mà tui có một vấn đề, nếu như mấy ông chồng tù binh mà ngoại tình thì làm thế nào?
[Thua Mấy Người Rồi]: Chậc, ngoại tình à? Cổ đại có tội thông dâm mà? Streamer còn nhấn mạnh phải trừng phạt thật nặng nữa. Cái nên lo là trong trường hợp mấy ông chồng tù binh đi ngoại tình, các nữ binh của chúng ta có đánh chết mấy thằng đó không, mà không phải lo chồng ngoại tình, mấy cô gái có đi tìm chết hay
không.
Căn cứ tổng kết của bọn họ sau một thời gian dài theo dõi livestream, trong thời đại này, sát hại kẻ thông dâm không được coi là giết người.
Ngược lại, một khi kẻ thông dâm bị người ta phát hiện ra, đôi nam nữ này sẽ phải chịu trừng phạt vô cùng nghiêm khắc, đặc biệt là trong trường hợp Streamer cố ý gia tăng hình phạt. Bọn họ tin, nữ binh mà Streamer dạy dỗ tuyệt đối không phải là bánh bèo yếu ớt.
“Khụ khụ… đây cũng là một cách hay, mọi người cân nhắc thêm rồi lên kế hoạch cụ thể, hai ngày sau thông báo cho doanh trại nữ.”
Sở trường của Khương Bồng Cơ là đầu têu xong rồi quăng phần còn lại cho cấp dưới đi làm.
Đám thuộc hạ nhìn nhau thở dài, quả nhiên là lại thế.
Ba hôm sau, doanh trại nữ đã nhận được thông báo, trong số nữ binh có một vài người từng là con gái nhà giàu có ở nông thôn, có điều còn quá nhỏ, sau khi nhà tan cửa nát không giữ được gia sản, họ lại bị họ hàng đưa đi làm kĩ nữ trong doanh trại.
Đương nhiên, bây giờ biết được đây không phải là doanh trại kỹ nữ mà là đi làm lính thật sự, bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cộng thêm các cô biết chữ nên nhanh chóng được đề bạt, những lúc rảnh rỗi lại dạy chữ cho các nữ binh khác.
Các cô đọc rõ ràng rành mạch nội dung của thông báo, tâm trạng của mọi người khi nghe thông báo cứ như thể đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, lúc lên lúc xuống.
Nghe tin khi vào doanh trại tròn hai mươi bốn tuổi mới được xuất ngũ lấy chồng, mặt mũi tất cả mọi người đều tái mét.
Đến lúc hai mươi tư tuổi thì bạn bè cùng trang lứa các cô đã chuẩn bị lên chức bà đến nơi, còn các cô sẽ là các bà cô ế chồng.
Không ít người lo lắng cho cuộc đời sau này của mình, tâm trạng cực kỳ chán nản.
Nhưng, không lâu sau tâm trạng của bọn họ lại thay đổi lớn.
“Chuyện này… chuyện này có thật không vậy… có thật là có thể chọn chồng không?”
“Đội trưởng, cô xem lại xem trong đó có viết sai không, làm sao có thể như vậy… hoang đường như thế…”
Miệng thì nói hoang đường, nhưng đôi mắt đen láy lại sáng ngời, có vẻ nóng lòng muốn thử.
Vị đội trưởng biết chữ kia gật đầu, nói: “Không đọc sai đâu, tất cả những gì vừa nghe đều là thật đấy.”
Bọn họ không cần lo lắng chuyện sau khi xuất ngũ không lấy được chồng hoặc phải gả cho mấy lão già làm vợ kế nữa, có thể chọn chồng trong số những tù nhân, sau khi xách về nhà sinh con, con cái cũng theo họ của các cô…
Ôi trời, nếu thế thì sau này còn lo gì nữa!
Các cô làm lính, mỗi tháng đều có lương, cứ tích góp đến hai mươi tư tuổi cũng được một khoản kha khá, mua mấy mẫu ruộng, sống một cuộc sống an nhàn.
Nếu lập được công lớn trong những năm làm lính, nói không chừng còn có thể thăng quan, sau này không cần làm ruộng cũng có thể sống sung sướng.
Những thứ đó vẫn là thứ yếu, điều khiến bọn họ xúc động nhất là bọn họ chính là chủ hộ, con cái sau này được theo họ mẹ.
Một nữ binh sĩ nào đó nói thầm, gương mặt đỏ bừng: “Nếu là như thế… thì thật tốt quá…”
Nội dung thông báo quả thật có vài chỗ khiến người ta rợn cả người, nhưng suy nghĩ cẩn thận, tất cả đều cân nhắc tương lai sau này cho các cô.
Xem ra lấy chồng sinh con sớm cũng chẳng có gì tốt, đi làm lính, cuộc sống tốt đẹp sau này vẫn còn dài.
Cũng may, vị trí của huyện Tượng Dương thiên về phía Bắc, những cô gái này đều không biết cái thứ tên là Nữ Tứ Thư, đối với cái thông báo đi ngược với lẽ thường này, trừ một chút sợ hãi ra thì tất cả đều nóng lòng muốn thử.
Bọn họ hận không thể đánh giặc ngay lập tức, lập được quân công, cuộc sống tốt đẹp đang chờ bọn họ đấy.
Vì cuộc sống tốt đẹp sau này, hôm nay càng phải cố gắng tập luyện, lên chiến trường đánh giặc, rồi đợi đến hai mươi tư tuổi xuất ngũ! >