Ở một nơi khác, người trong huyện Thành An cũng bồn chồn không yên.
Trong khoảng thời gian này, Thanh Y quân lớn mạnh không ngừng. Mỗi người một miệng ăn, chúng đào đâu ra lương thực để ngần đó người ăn đây, chỉ đành cướp giật khắp nơi. Nhưng lương thực giành được nhờ cách này cũng có hạn, rất nhiều người vẫn ăn không đủ no.
Thanh Y quân tuy đông nhưng không kẻ nào có thể quản lý được “gia sản” lớn như thế, do tầm nhìn hạn hẹp nên đương nhiên bọn chúng sẽ không làm ăn kinh doanh gì rồi.
Nói thô thì chúng là một đám thổ phỉ không có kỷ luật, cũng không bị đạo đức ràng buộc.
Dù ban đầu thế lực của chúng có lớn mạnh hơn Hồng Liên Giáo, nhưng qua một mùa đông vật vã, thế lực của chúng ngày càng bị thu hẹp. Còn Hồng Liên Giáo lại phát triển mạnh mẽ như mặt trời ban trưa, địa bàn ngày càng được mở rộng, đồng thời thu hẹp địa bàn của Thanh Y Quân.
Huyện Thành An hiện giờ tiêu điều xơ xác, dân chúng đóng cửa không dám ra ngoài, trên đường chỉ lác đác vài người.
Không ai dám để lộ là mình có lương thực, các thương nhân nếu trốn được thì đều trốn hết rồi. Ai không trốn kịp sẽ bị bọn Thanh Y Quân vơ vét sạch sẽ của cải tích góp nửa đời, cao số thì sống, còn không thì đều phơi thây đồng hoang.
Giờ đây, dân chúng oán than ngập trời, ai ai cũng thầm giễu cợt đám Thanh Y Quân ấy nên đổi tên thành quân ăn cướp cho đúng bản chất.
Mùa thu năm trước vì xảy ra động đất nên sản lượng lương thực giảm mạnh, Thanh Y Quân lại quấy phá khắp nơi, khiến thu hoạch của nông dân huyện Thành An trôi theo dòng nước, đầu xuân lại không có giống tốt gieo trồng, lương thực dự trữ thì bị đám Thanh Y Quân bóc lột bằng sạch.
Dân huyện nhiều người không chịu nổi đói khát và sự bạo ngược của Thanh Y Quân, họ cũng sợ chết, nên ai trốn được thì đều trốn hết.
Người già không có sức chạy trốn thì đành ở lại, dựa vào chút lương thực liều mạng giấu giếm được mà sống qua ngày.
Có người sợ đun bếp nấu cơm sẽ có khói, bị đám Thanh Y Quân chú ý, nên họ chỉ dám ngâm gạo trong nước cho nở ra rồi ăn luôn.
Mùa đông năm ngoái người chết cóng nhiều vô số kể, còn giờ thì ngày nào cũng có người chết đói.
Thanh Y Quân đã chiếm được phủ huyện lệnh, nơi này vẫn còn tráng lệ đẹp đẽ, trở thành một trong những đại bản doanh của chúng,
Trong khi dân chúng bên ngoài ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, chết đói chết rét hàng loạt, thì đám thủ lĩnh của Thanh Y Quân lại ăn no uống say, ngày đêm chè chén.
Nhưng hiện giờ, chúng đã không còn tâm trạng mà hưởng thụ cuộc sống xa hoa lãng phí ấy nữa, vì lương thực trong huyện không còn nhiều.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, không chỉ có kẻ dưới chịu đói mà chính chúng cũng không có gì mà ăn.
“Mẹ kiếp, sao bảo sắp có một lô lương thực lớn cơ mà? Tính thời gian thì đi chậm nữa cũng phải tới rồi chứ, sao giờ còn chưa thấy gì?”
Đã nửa năm trôi qua, rất nhiều thủ lĩnh dũng mãnh được nuôi béo quay cun cút, giờ tên nào tên nấy cũng ngấn mỡ, mười ngón tay núc ních như mấy chiếc lạp xưởng ngắn cũn, nước da màu đồng cổ cũng trắng lên nhiều.
“Hay là xảy ra chuyện gì rồi?” Những kẻ được ở trong phủ huyện lệnh ít nhất cũng phải là thủ lĩnh nhỏ, mặt mũi tên nào cũng hồng hào phây phây, nhìn là biết được ăn sung mặc sướng suốt thời gian dài: “Đám Hồng Liên Giáo ấy vẫn đang rình rập chúng ta...”
Tên tướng quân béo ị ngồi ở ghế trên trầm ngâm một lúc rồi nói: “Vậy cử người ra ngoài điều tra xem...”
Lô lương thực này rất quan trọng với đám Thanh Y Quân trong huyện Thành An, nếu không có cơm ăn thì không biết những kẻ dưới sẽ thành ra thế nào nữa, đến lúc ấy chính bọn chúng cũng không thể xử lý được, tướng quân béo nghĩ vậy mà nhíu mày.
Tên cấp dưới nhận mệnh rồi lui ra, một tên khác thì lấm lét nhân cơ hội này ra chủ ý.
“Tướng quân, nghe nói gần đây có huyện Tượng Dương, giàu nứt đố đổ vách. Nếu không có cơm ăn thì chúng ta qua đánh bọn chúng, chiếm luôn cả huyện ấy, lúc đó còn sợ đói nữa sao?” Tên kia vừa nhớ tới lời của trinh thám vừa nói.
Theo lời của trinh thám, huyện Tượng Dương kia như chốn bồng lai, sạch đẹp và chỉn chu, nhà cửa đều mới tinh, dân chúng mặc đẹp như quý nhân, không ai lo đói lo rét cả...
Lúc nghe những lời ấy, gã ta còn bĩu môi, trên đời
làm gì có chỗ nào hay ho được như thế?
Nhưng hiện nay, huyện Thành An đang đối mặt với nạn thiếu lương thực trầm trọng, lương thực lúc trước nói thì mãi chưa thấy đâu, điều này khiến chúng sốt sắng như ngồi trên đống lửa.
Tên thủ lĩnh nhỏ chắc mẩm đề nghị này sẽ được tướng quân khen thưởng, ít nhiều gì cũng sẽ được tướng quân chú ý, ngờ đâu còn bị mắng một trận té tát.
“Nếu huyện ấy dễ xơi thì ta đã đi chiếm từ lâu rồi, còn chờ ngươi phải dạy đấy?”
Tướng quân cáu điên người, mỡ trên mặt rung rinh rung rinh, suýt nữa thì chen bẹp cả đôi mắt của gã.
Không lâu sau, có lính truyền tin vội vàng chạy vọt vào, quỳ trên đất vừa thở hồng hộc vừa báo: “Không... không ổn rồi...”
“Cái gì mà không ổn?” Tướng quân căng thẳng, gặng hỏi.
Lính truyền tin thở hổn hển đáp: “Lương thực đã bị kẻ khác cướp...”
Cái gì!
Cả đám trong phòng đều giật mình hoảng hốt, gã tướng quân đứng bật dậy, lao đến túm cổ áo tên lính truyền tin nhấc bổng lên, nổi giận đùng đùng hỏi: “Ngươi lặp lại lần nữa, cái gì bị kẻ khác cướp cơ? Rốt cuộc là thằng chó mắt mù nào dám cướp lương thực của ông mày?”
Lính truyền tin chật vật đáp: “Các phu khuân vác... trốn được về, nói có người mai phục, không biết là ai...”
Mặt mũi gã tướng quân tái mét, mỡ trên người run lẩy bẩy vì tức.
“Bà mẹ nhà nó! Quân khốn nạn!” Gã quăng tên lính truyền tin ra ngoài: “Còn lũ phu khuân vác hèn nhát kia nữa, đến thằng cướp cơm của mình là ai cũng không biết...”
Gã tướng quân tính thịt hết đám phu khuân vác lương thực, ít ra cũng đỡ được mấy miệng ăn, đang định nói thì bên ngoài lại truyền đến một tin tức khác.
“Tướng quân!”
Gã hít sâu một hơi để bình tĩnh lại: “Lại sao?”
“Có mấy nghìn quân đang bao vây ngoài thành!”
Cái gì?
Mặt cả đám đã xanh mét như tàu lá chuối.
Đầu tiên là lương thực bị cướp, sau thì kẻ địch kéo đến tận cửa nhà, đúng là đã rách còn nát.
“Lại là đám Hồng Liên Giáo à?”
Lính truyền tin đáp: “Dạ thưa, không phải, trên cờ hiệu có chữ ‘Liễu’, chúng bắt đầu khiêu chiến rồi.”
Liễu ư?
Nhà nào không biết?
Khương Bồng Cơ bày tỏ, cô cũng không muốn chơi trò khiêu chiến này đâu, dắt díu nhau đến tận cổng thành rồi, cứ lao vào chiến luôn đi không được à?
“Chúng không ra thì sao giờ?” Khương Bồng Cơ quay đầu hỏi Vệ Từ: “Huynh không thấy làm thế này rất ấu trĩ hả?”
Trước khi đánh nhau còn phải võ mồm với bên địch, tao chửi mẹ mày, mày chửi bố tao, khác quái gì đám trẻ con gây sự với nhau chứ.
Vệ Từ lạnh mặt đáp: “Chuyện này liên quan đến sĩ khí toàn quân, chủ công chớ đùa.”
Khương Bồng Cơ vâng lời, ngồi im được một lát lại ngứa ngáy mà chọc Vệ Từ, cô cố nhịn cười mà hỏi: “Mà này, có vài binh sĩ chỉ biết tiếng địa phương, không biết quốc ngữ, lại không hiểu tiếng vùng miền khác. Nếu đôi bên khiêu chiến mà không chung ngôn ngữ thì thành ông nói gà bà nói vịt à?”
Vệ Từ: “...”
Từ Kha đã làm xong công tác hậu cần, đưa toàn bộ vũ khí công thành đến vị trí, cậu đang cưỡi ngựa chạy đến, nghe thấy câu hỏi khó này mà suýt ngã ngựa... Câu hỏi này không phải là làm khó Vệ Tử Hiếu sao, dù đưa cho Uyên Kính tiên sinh thì chắc ông cũng không trả lời được đâu.
Khương Bồng Cơ không thấy ai đáp lời mình thì tự lẩm bẩm: “Chẳng lẽ trước đó còn phải bàn bạc với nhau, rồi cử một phiên dịch biết tiếng đến?”
Vệ Từ đáp lại cô bằng ánh mắt u oán. >