Liễu Xa thong thả nói: “Nơi lòng dân hướng về đương nhiên cũng chính là nơi hy vọng của vạn dân hướng về. Nhìn trên sử sách có vị Đế vương nào đánh mất lòng dân mà có thể tồn tại được lâu dài? Chưa nói đến vị Quan Gia bây giờ, chỉ xét Tiên đế thôi cũng đã được coi như là “nhân tài” trong số đó rồi...”
“Người làm vua, đương nhiên phải dựa vào sức của các nhà thế gia môn phiệt, nhưng mà căn cơ lớn nhất vẫn là ở "dân".”
Tuy rằng Liễu Xa xuất thân danh môn sĩ tộc nhưng đối với tương lai của sĩ tộc môn phiệt ông lại không thấy khả quan, thậm chí còn cảm thấy sẽ không được lâu dài.
Đương nhiên, trong bối cảnh bây giờ, sức ảnh hưởng của sĩ tộc đối với triều đình là vô cùng to lớn, thậm chí có thể nói là một tay che trời.
“Tiên đế thất bại là vì đã đắc tội với các sĩ tộc, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là để mất lòng dân. Nếu không phải là như thế thì tại sao Cung Thuận Vương của quận Hà Gian lại có thể thế như chẻ tre, chẳng chút trở ngại nào mà đánh thẳng vào Dương Thành, kề đao lên cổ Tiên đế được?”
Cung Thuận Vương - Vu Mã Tiến, chính là vị hoàng đế đang ngồi trên ngai vàng bây giờ. Ông ta là anh em ruột cùng một mẹ với Tiên đế, nhưng hai anh em này lại chẳng thèm nhớ đến tình thân, thẳng tay chém giết lẫn nhau.
Sau khi Cung Thuận Vương lên ngôi, để xoa dịu sự phẫn nộ của dân chúng, ông ta chẳng thèm quan tâm đến sự can ngăn của bá quan mà ban cái chết cho Tiên đế, tế thiên cầu mưa.
Khương Bồng Cơ cũng đã hiểu được đại khái, cảm thấy bối cảnh của thời đại này có hơi giống với thời đại của cô.
Thời đại của cô cũng có không ít danh môn quý tộc, có vài nhà có quyền thế rất lớn, thậm chí có thể chi phối sự thay đổi của chính quyền Liên Bang. Nhưng dù có dày vò lăn qua lăn lại thế nào, chủ nhân của Liên Bang vẫn là công dân có số lượng ủng hộ lớn nhất. Thế gia cũng tốt, quý tộc cũng thế, tất cả đều không tách rời được “dân“. Đổi thành thời đại này, ý nghĩa của nó cũng tương tự, quý tộc có mạnh nữa cũng không thể quay lưng với tiếng dân trong thiên hạ.
Đương nhiên, có một vài sĩ tộc mắt để trên đỉnh đầu, cảm thấy bản thân có thể đùa giỡn thế cục của thiên hạ trong lòng bàn tay... Cái lũ ngốc này đúng là đang làm trò con khỉ mà.
Đang ngẫm nghĩ thì ánh mắt ấm áp của Liễu Xa quay sang nhìn cô, đôi mắt đen nhánh sáng ngời ấy như thể đang chứa đựng một đầm nước trong suốt.
“Con là đứa con duy nhất của ta, được người trong nhà yêu chiều khoan dung, khó tránh khỏi khiến con trở nên ngạo mạn kiêu căng, không biết Thái Sơn. Trong mắt chỉ nhìn thấy phồn hoa đô hội mà không nhìn ra được thứ mục nát thối rữa ở bên trong... Hai chữ “lòng dân” nhìn thì dễ viết nhưng muốn viết đẹp lại cực kỳ khó khăn.”
Những ngón tay có vẻ xanh xao của Liễu Xa cầm lấy bút, vững vàng mạnh mẽ hạ bút xuống, trên trang giấy trúc dần hiện lên hai chữ rất to - Lòng Dân, “Lòng dân... nếu như chữ mềm như không xương thì chẳng qua chỉ là lời nói miệng hời hợt mà thôi. Nếu chữ mà không có dáng có hình, người xung quanh nhìn một cái là biết được nền tảng của con... viết thì dễ nhưng làm được lại rất khó.”
Liễu Xa thản nhiên cười nói, một câu này khiến cho ánh mắt của Khương Bồng Cơ biến đổi.
“Vậy ý của phụ thân là?”
Liễu Xa quẳng quyển thẻ tre trong tay đi, “Hãy dùng đôi mắt của mình tự mình đi tìm hiểu, có như thế con mới càng thấm thía được nội dung viết trong sách. Con có biết giá cả hàng hóa bên ngoài như thế nào không? Nhu cầu sinh hoạt của dân là như thế nào? Canh tác đồng ruộng ra sao... Những người bỏ xứ tha hương tại sao lại nén đau bán con cái đi...”
Không hiểu được tất cả nhu cầu của dân chúng thì làm sao có thể thật sự nghĩ cho dân chúng được?
Ngay đến những điều đó mà còn không làm được, thì đừng có nói đến chuyện thu được lòng dân. Giả sử vì lý do nào đó mà bị người ta phản bội, sau đó bị người khác đâm một nhát sau lưng, vậy thì đúng là quá uất ức.
Nhưng mà, trong lòng Khương Bồng Cơ lại có một nghi ngờ khác, ông ấy nói... Liễu Lan Đình là đứa con duy nhất của ông ấy? Vậy thì, hai đứa con dòng thứ ở hậu viện là sao?
Dưới ánh nến, giọng nói trong trẻo của Liễu Xa vang vọng trong thư phòng, càng làm bật lên sự trầm trọng khác thường, dường như đang cất giấu thứ thuốc độc nào đó có thể lấy mạng người ta.
Khương Bồng Cơ cũng cảm giác được... “chủ đề câu chuyện của cha và con” hôm nay thật sự có tính nguy hiểm rất cao.
“Lan Đình có muốn nghe một vài tin đồn thú vị ở nơi ta nhậm chức không?”
Liễu Xa thông minh dừng chủ đề này lại đúng lúc, ông muốn để tự Khương Bồng Cơ suy nghĩ.
Những thứ mà ông nói không chỉ có liên quan đến đạo làm vua, mà đạo làm quan cũng có chút tương tự, một vị quan không hiểu được dân chúng muốn gì, sao có thể suy nghĩ cho bọn họ được? Còn về phần con gái mình sẽ nghĩ theo chiều hướng nào, ông cũng không để ý, sự khác biệt giữa hai vấn đề chẳng qua chỉ là dã tâm trong đầu con bé lớn hay nhỏ mà thôi.
Ồ, còn được nghe chuyện kể trước khi đi ngủ nữa này, Khương Bồng Cơ xốc lại tinh thần nói, “Đương nhiên là muốn ạ.”
Thế nên, Liễu Xa kể lại những việc ông đã trải qua ở nơi ông nhậm chức cho con gái. Nội dung thì rất rộng, từ những chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi cho đến những mưu mô xấu xa thâm độc chốn hậu trạch, rồi lại trăm vẻ ở nơi phường chợ, quan trường đấu đá... nghe thì rất tạp nham bình thường, nhưng thực tế thì lại tương đối chấn động lòng người.
Dù là nơi nghèo nàn, lạc hậu đến mấy cũng không thiếu được đám cường hào áo bá cầm đầu, một người đến từ nơi khác như ông muốn cai trị tốt một quận nếu không có vài thủ đoạn thì không được. Thậm chí vài gia tộc nho nhỏ ở địa phương vì mục đích biến ông thành con rối của bọn chúng mà bắt tay với nhau hãm hại ông.
Trên có chính sách thì dưới có đối sách, giống như Điệp phu nhân đã nói, dưới cái vẻ ngoài sáng sủa sạch sẽ này của Liễu Xa đang che dấu một bụng xấu xa đen tối.
Chính diện không được thì chơi từ mặt sườn, ai quan tâm đến cách làm của anh có quang minh chính đại hay không? Chỉ cần có tác dụng là được rồi. Nhà ai mà chẳng có vài chuyện xấu xa? Có ai hai tay hoàn toàn sạch sẽ? Chính thất nhà ai đối mặt với một đống vợ lẽ, con thứ mà còn có thể thực sự bình tĩnh rộng lượng được?
Ông giống như một con rắn độc đang săn mồi, bình tĩnh đợi con mồi thả lỏng cảnh giác. Kiên nhẫn ẩn núp mấy tháng, liền lần lượt xử lý sạch sẽ đám tiểu sĩ tộc mắt để trên đỉnh đầu này.
Cách thức ông kể chuyện cũng không cứng nhắc, thậm chí còn có cảm giác hài hước không nói được ra lời, chỉ là nó khác quá xa so với hình tượng trích tiên của bản thân ông.
Khương Bồng Cơ nghe xong không thể không thừa nhận mình càng thêm tò mò về thế giới bên ngoài. Trong đầu cô cũng đã có ấn tượng cụ thể mà không phải quy chụp tất cả mọi thứ của thời đại này thành “sản vật của thời đại viễn cổ ngu muội lạc hậu“.
Liễu Xa vì lo lắng Khương Bồng Cơ trở thành một đứa trẻ ngây thơ không hiểu sự đời mới nói rành mạch ra như vậy, nhưng cũng có thể coi như là cô chó ngáp phải ruồi, cô trịnh trọng nói: “Ý của phụ thân, con đã hiểu rồi.”
“Hiểu được là tốt.” Lại một chiêu xoa đầu nữa, dạo này Liễu Xa rất thích động tác này, nói rồi ông rút một cái hộp nhỏ bên hông, lấy quyển sổ nhỏ bên trong ra, “Năm nay con cũng đã 12 tuổi rồi, qua hai năm nữa là đến tuổi thành gia lập nghiệp...”
Dây thần kinh khóe miệng Khương Bồng Cơ không tự chủ được mà giật giật, 12 tuổi... hai năm nữa là 14... nên thành gia lập nghiệp?
Đột nhiên, Khương Bồng Cơ cảm thấy cái đám hơn ba mươi tuổi rồi vẫn cực khổ mài mặt học hành tại những trường học cấp cao ở thời đại cô giống như một đám trẻ nít già đầu.
“Đây là...?” Khương Bồng Cơ nhận lấy quyển sổ nhỏ Liễu Xa đưa cho cẩn thận mở ra, cô nhìn một lượt rồi vẫn không hiểu.
“Đây là danh sách của hồi môn mẹ con để lại cho con, phía trên là của mẹ con, phía dưới là mấy năm nay cha dần dần thêm vào cho con.” Liễu Xa nói rồi cười cười, “Đương nhiên, chuyện hôn nhân của con cha sẽ có sắp xếp, còn cái danh sách này... chắc không thể xem là của hồi môn được.”
Từ đầu đến cuối ông đều không có ý định gả con gái đi, nếu không phải là như thế thì ông cần gì phải giấu chuyện con trai thứ đã chết.
Khương Bồng Cơ thật sự không hiểu gì về vật giá thời đại này, nhưng nhìn những thứ viết chi chít trong quyển sổ, cô cảm thấy rất là nhiều! Xem đến sau cùng còn thấy có cả ruộng đất, lương thực cùng với mối làm ăn về ngựa, hàng lông mày của cô thoáng nhếch lên.