“Phong tiên sinh, xảy ra chuyện lớn rồi.” La Việt nói.
Phong Cẩn giật mình, anh đang muốn bế Trường Sinh đã ngủ say thì tiếng của La Việt làm anh sững lại.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Thanh Y Quân ở huyện Mậu Lâm và huyện Giác Bình muốn tấn công chúng ta, giờ chúng còn cách ta nửa ngày hành quân nữa.”
Cái gì!
Phong Cẩn kinh ngạc trợn tròn mắt. Thanh Y Quân ăn trúng phải cái gì mà đột nhiên lại tới đánh huyện Tượng Dương?
“Thanh Y Quân ở hai huyện này bình thường cũng biết điều lắm mà, sao đột nhiên lại ngấp nghé Tượng Dương?”
Lực lượng huyện Tượng Dương mạnh mẽ, Thanh Y Quân gặm cắn mấy lần đều nuốt không trôi, sao nay lại chủ động kiếm chuyện?
Chẳng lẽ...
Phong Cẩn bắt đầu vận dụng não hết công suất, rất nhanh anh đã nghĩ ra điểm mấu chốt... Tám phần mười là huyện Thành An đã bị đánh hạ, hai huyện kia cho rằng giờ đây huyện Tượng Dương đã vườn không nhà trống liền nhào tới hôi của... Anh thầm cắn răng, đi theo một chủ công thích chơi đểu thuộc hạ thế này thì đời anh coi như xác định rồi!
Ngụy Tĩnh Nhàn sắc mặt trắng bệch: “Phu quân?”
Vậy là lại chuẩn bị đánh trận rồi sao?
“Không sao, nàng đưa Trường Sinh về nhà trước đi, mấy ngày này ta không về được rồi, đợi khi Lan Đình trở về ta nhất định sẽ tính hết sổ sách từ đầu tới đuôi, từ xuôi tới ngược.”
Không thể bỏ qua cho cái tên thích hố hàng như vậy được! Trước thì nói ngọt để anh ở nhà với vợ con, vừa quay đầu đã bắt anh đổ vỏ chuyện lớn như thế.
Phong Cẩn đứng dậy, sải bước đi ra sảnh chính vụ.
Ngụy Tĩnh Nhàn thở dài buồn rầu, cúi đầu bất lực nhìn cô con gái vừa mới bị đánh thức mặt mày ngái ngủ. Thời loạn lạc bây giờ sao có thể tránh được chiến tranh nhiễu loạn.
Cô cúi đầu hôn trán con gái cưng, nhỏ giọng nói: “Trường Sinh, chúng ta về nhà đợi cha con về.”
Nửa ngày nữa Thanh Y Quân sẽ kéo tới, huyện Tượng Dương vẫn còn đủ thời gian chuẩn bị. Sau khi xác nhận lại lực lượng phòng thủ và số lượng máy móc thủ thành đóng giữ ở tất cả cửa thành, Phong Cẩn đã yên tâm đôi chút. May mà máy móc thủ thành đã chuẩn bị đầy đủ, nếu Thanh Y Quân dám tập kích ban đêm anh sẽ để chúng có đi không có về.
Ngày thường Phong Cẩn cho người ta ấn tượng là một chàng quân tử đứng đắn, rất ít khi thấy anh nổi giận, nhưng nếu vì thế mà cho rằng anh là người hiền lành không thích tranh đấu thì chúc mừng, bạn bị lừa rồi. Kẻ nào dám đụng tới huyện Tượng Dương anh sẽ bắt kẻ đó trả một cái giá vô cùng thảm khốc.
Phong Cẩn và La Việt kiểm tra trên tường thành, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì mới yên lòng đi xuống.
Phong Cẩn nhỏ giọng nói: “Hai nhóm Thanh Y Quân sẽ đến từ hai hướng khác nhau. Theo tin trinh sát báo về, chúng nhất định sẽ không cùng lúc tới nơi. Dặn dò lính thủ vệ hai phía tướng thành theo dõi sát sao, không được lơ là mất cảnh giác, chúng ta ít nhất phải thủ được năm ngày, đây sẽ là một trận đánh ác liệt.”
La Việt vừa nghe vừa gật đầu, không ý kiến gì với sắp xếp của Phong Cẩn.
Một lát sau, Phong Cẩn đột nhiên mở miệng: “Đúng rồi, đêm xuống dù là ai cũng không được mở cửa thành, tuyệt đối không được mở.”
La Việt giật mình cứng người, lời này còn có hàm ý đằng sau, chẳng lẽ...
“Ý của tiên sinh... trong thành có gián điệp của Thanh Y Quân?” La Việt hỏi.
Phong Cẩn nhíu mày nói: “Có thể, dù sao ban đầu chúng ta vào thành đã thu phục không ít Thanh Y Quân, khó bảo đảm những tên đã từng là Thanh Y Quân trước đây không có liên hệ gì với quân địch, cứ cẩn thận là tốt nhất.”
La Việt ngoài mặt không cho là như vậy, nhưng lại ghi nhớ kỹ lời này trong lòng. Huyện Tượng Dương bây giờ chính là vùng đất thần tiên chất chứa tâm huyết nửa năm trời của bọn họ, bất cứ ai cũng không được đụng vào. Dù La Việt cảm thấy đám Thanh Y Quân đầu hàng đã hoàn toàn bị họ thu phục, chúng sẽ không phản bội, nhưng trên đời làm gì có chữ tuyệt đối, cẩn thận là vàng là bạc.
“Ta hiểu rồi, ta sẽ thông báo với tất cả thủ vệ thành.”
Nhằm giữ vững lực lượng trong thành, ban đêm cứ cách hai tiếng sẽ đổi ca trực một lần để tinh thần mọi người luôn ở trạng thái tốt nhất.
Ban đêm, trên thành Tượng Dương đốt đèn đuốc sáng trưng, tựa như chút ánh sáng còn sót lại trong thời thế đen tối hiện nay. Huyện Giác Bình gần huyện Tượng
Dương nhất, nếu đi nhanh chỉ mất nửa ngày, lúc Thanh Y Quân tới đã là đêm khuya.
Một tên lâu la nói: “Tướng quân, xem ra thành Tượng Dương thủ rất nghiêm.”
Bình Thiên Tướng quân cưỡi một con ngựa cường tráng, lần này gã mang theo hơn năm nghìn Thanh Y Quân “tinh nhuệ”, để lại đám lính già yếu cố thủ huyện Giác Bình. Những tên lính lớn tuổi này không thích hợp hành quân thần tốc, nếu mang theo chúng thì chắc chắn sẽ bị lỡ nhịp hành quân.
“Nếu không nghiêm mày nghĩ thế quái nào miếng thịt béo bở này lại còn chưa bị hốt hả?” Bình Thiên Tướng quân cười lạnh: “Trước ta đã sai người đi dò la lực lượng thành Tượng Dương, thủ vệ lúc đó yếu hơn bây giờ gấp hai ba lần, bây giờ lại dàn quân thủ chặt như vậy có thể thấy tình hình trong thành có vấn đề.”
Càng có vấn đề sẽ càng làm bộ mạnh mẽ, Bình Thiên Tướng quân càng có thêm lòng tin hơn.
Tên lâu la nịnh hót: “Tướng quân trí tuệ vô song, huyện Tượng Dương dù có diễn sâu tới cỡ nào cũng không giấu được ánh mắt sáng như sao của tướng quân.”
Bình Thiên Tướng quân hừ lạnh, nhưng miệng lưỡi tên lâu la này quá dẻo tâng bốc gã đến sướng lâng lâng.
“Đợi một chút nữa, tới canh tư bắn tên lửa tập kích.”
Bình Thiên Tướng quân không giống với đám Thanh Y Quân khác, gã không chỉ thích vơ vét tiền tài mỹ nữ mà còn thích máy móc, ví dụ như tên lửa chính là đầu mũi tên được bó thêm vải thô nhúng dầu, nếu bắn trúng người thì vết thương sẽ dễ bị nhiễm trùng lở loét. Gã muốn chơi kiểu đánh lén, khiến kẻ địch rối loạn không kịp trở tay, nhưng lại ngây thơ không biết huyện Tượng Dương đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi gã chui vào rọ.
Có tên lửa thì ngon à?
Bóng đêm bao trùm, Phong Cẩn tranh thủ ngủ thêm mấy tiếng nữa, tới canh ba thì được binh lính đánh thức.
“Cửa Bắc và cửa Tây thế nào rồi? Có phát hiện hành tung quân địch không?” Phong Cẩn lấy khăn ướt tên lính đưa lau mặt, nước mát lạnh và gió đêm xua đi cơn buồn ngủ còn sót, khiến anh hoàn toàn tỉnh táo lại.
Lính báo tin trả lời: “Hồi bẩm tiên sinh, cửa Bắc và cửa Tây đều không phát hiện bóng dáng quân địch.”
Phong Cẩn hít sâu một hơi rồi nói: “Không được lơ là.”
Thanh Y Quân đều bị bệnh quáng gà, ban đêm tầm nhìn giảm sút nhưng không thể vì thế mà phán đoán chúng sẽ không đánh lén ban đêm.
Đèn đuốc trên thành được đốt sáng trưng, có thể nhìn thấy từ rất xa, đây chính là ngọn đèn chỉ đường tốt nhất cho Thanh Y Quân.
Quân lính trong thành đã được thông báo về khả năng quân địch đánh lén ban đêm, ai nấy đều giữ vững tinh thần cao nhất.
Thời gian dần nhích tới canh bốn, lúc này là khoảng thời gian người ta ngủ say giấc nhất, ngay cả đám Thanh Y Quân mai phục cũng không khỏi dụi dụi mắt. Chính vào lúc này, một tên Thanh Y Quân có thị lực cực kỳ tốt nhìn thấy binh lính trên thành mắt mở không lên ngáp một hơi ngái ngủ, hắn lập tức mừng rỡ báo cho Bình Thiên Tướng quân: “Tướng quân, tới lúc rồi.”
Bụi cỏ um tùm ngoài thành là thứ che chắn tốt nhất cho Thanh Y Quân. Bọn chúng chậm rãi tiếp cận, tới khi cách tường thành chưa tới ba trăm mét, binh lính trên thành vẫn không phát hiện ra bọn chúng.
Bình Thiên Tướng quân mừng húm truyền lệnh: “Bắn tên lửa!”
Vì tầm bắn chưa tới nên cung thủ phải tiến lên trước một chút. Nhưng khoảng cách đã rất gần, chỉ vài giây sau cung thủ đã nhắm bắn vào thủ vệ trên thành. >