Nhìn thấy tấm thiệp này, cảm giác vui sướng như điên cuồn cuộn dâng lên trong lòng Phong Giác.
Từ khi bị Xương Thọ Vương cho một vố, cậu ta và Hoàng Tung đều chú ý đến vị mưu sĩ đứng đầu dưới trướng Xương Thọ Vương – Dương Tư.
Dương Tư không mấy nổi danh, dù sao muốn ra làm quan hay trở thành danh sĩ nổi tiếng ở Đông Khánh đều yêu cầu phải có xuất thân tốt, người như Dương Tư đương nhiên thuộc về tầng lớp thấp kém, cho nên khi thấy Xương Thọ Vương chiêu mộ nhân tài không câu nệ, Dương Tư mới đến chỗ ông ta, hơn nữa còn được trọng dụng.
Tiếc là cuối cùng thì Xương Thọ Vương cũng không phải là một minh chủ, Dương Tư nhanh chóng bị ông ta ghẻ lạnh.
Phong Giác đâu thể ngờ được bái thiếp của Dương Tư lại xuất hiện trên bàn làm việc của Hoàng Tung, điều này có nghĩa là Dương Tư đã rời bỏ Xương Thọ Vương, hiện vô chủ, nếu chủ công nhà mình có thể chiêu mộ được người này thì chẳng khác gì như hổ thêm cánh, căn cơ càng thêm vững chắc.
Tuy huyện Địch Dương chưa từng trải qua chiến tranh, nhưng cái huyện nhỏ tí này cũng có “vòng sinh thái” riêng của nó, các thế lực rắc rối phức tạp, Hoàng Tung muốn hoàn toàn nắm giữ tất cả để trở thành huyện lệnh chân chính của huyện Địch Dương quả thật sẽ phải tốn công một chút.
Tình hình vừa mới ổn định lại, Phong Giác liền gửi thư cho bạn đồng môn trước kia, giờ đã có không ít thư hồi âm.
Nhưng vì đường sá xa xôi nên bọn họ vẫn chưa đến nơi, nhân tài có thể dùng được ở huyện Địch Dương này quá ít, Dương Tư lại tự mình chạy đến tận nhà, người ta là nhân tài thật 100%, Phong Giác sao có thể không thích? Nhân tài thì ai chê nhiều chứ, huống chi lại là nhân tài hàng đầu trong lĩnh vực mưu sĩ như Dương Tư.
Phong Giác bình tĩnh lại rồi vội vàng mời Hoàng Tung đến, mặt khác thì hỏi tên gác cổng thật kỹ càng.
“Ngươi có biết người đưa tấm thiệp này đến đang ở đâu không?”
Phong Giác nhìn nét chữ trên tấm thiệp, trông rất bình thường đứng đắn, không giống nét chữ của một người có lối suy nghĩ xảo quyệt như Dương Tư.
Cậu ta nghĩ, có lẽ là do thư đồng của Dương Tư viết thay.
Tên gác cửa nhìn tấm thiệp rồi sững ra, sắc mặt có hơi ngượng nghịu, ánh mắt trốn tránh.
Phong Giác cau mày, trong bụng giật thót, cậu nhận ra chuyện này có biến, loáng thoáng có dự cảm không lành, bèn vội truy hỏi: “Đợi đã, tấm thiệp này được đưa đến từ hôm nào? Hay là… ngươi có hành động bất kính với người ta?”
Phong Giác càng lúc càng uy nghiêm, tên gác cổng sao có thể chịu nổi?
Hắn ta sợ đến mức tay chân luống cuống, lắp ba lắp bắp không thốt nổi một chữ, Phong Giác càng thấy chuyện này hỏng rồi, đập bàn nghe rầm một cái, tên gác cửa thót tim. Cậu ta nói: “Thành thật khai báo, không được giấu giếm!”
Tên gác cửa run lẩy bẩy, toát mồ hôi hột, chẳng mấy chốc sau lưng đã ướt hết.
Hắn ta nhắm mắt, nói với vẻ cam chịu: “Tấm thiệp, tấm thiệp này được đưa đến từ ba ngày trước, tiểu nhân cũng không hề bất kính với người đó…”
Ba ngày trước?
Phong Giác trợn trừng nhìn chằm chằm tên gác cửa, lửa giận bốc ngùn ngụt trong lòng, tay phải siết thành nắm đấm để tránh cho bản thân giận quá mất khôn.
“Kể lại cho ta nghe chi tiết tình cảnh ngày hôm đó, không được thiếu một chữ, bằng không ngươi sẽ biết hậu quả.” Phong Giác kìm nén cơn giận đang bốc lên ngùn ngụt, nói với tên gác cổng: “Ngươi có biết là ngươi đã phạm phải sai lầm lớn thế nào không? Mong là có thể lấy công chuộc tội, bằng không thì …”
Thật ra tên gác cổng không kể chi tiết thì Phong Giác cũng đoán được một chút.
Vừa nãy cậu ta nhàm chán liền lật đống bái thiếp lên xem, tấm thiệp này bị nhét ở dưới cùng, nhưng theo như thái độ nghiêm túc xử lý công vụ của Hoàng Tung, anh ta không có khả năng để dồn công vụ lại, khả năng duy nhất là tên gác cửa này tự tiện nhét tấm thiệp đáng lẽ nên để trên mặt bàn này xuống dưới cùng.
Tên gác cổng quỳ trên đất, hắn ta đã bao giờ nhìn thấy Phong Giác giận dữ đến mức này?
Vị công tử này xưa kia luôn ôn hòa đứng đắn, gương mặt lúc nào cũng là nụ cười lười nhác, cung cách đối nhân xử thế vô cùng tốt, không hề kiêu ngạo.
Bây giờ Phong Giác đột nhiên thể hiện khí thế của con cháu nhà thế gia, tên gác cổng sợ đến mức khai sạch sành sanh.
Hắn ta vừa nói xong thì Hoàng Tung bước vào phòng trong trạng thái mệt mỏi, nhìn thấy tên gác cửa quỳ trên đất run lẩy bẩy, còn Phong Giác lại tức giận khôn nguôi, anh ta
kinh ngạc nói: “Giác đệ, tên gác cổng này đã làm sai chuyện gì mà lại khiến đệ giận dữ như thế? Đừng tức giận, để huynh hỏi tội hắn cho đệ.”
Tuy Phong Giác đang ôm một bụng tức nhưng khi đối diện với gương mặt tươi cười của Hoàng Tung liền không tức nổi nữa.
Cậu ta quăng tấm thiệp vào lòng Hoàng Tung, chỉ vào tên gác cổng nói: “Huynh xem đi, xem tên điêu nô này đã phá hỏng việc lớn đến mức nào.”
Hoàng Tung kinh ngạc, anh ta quen biết Phong Giác đã lâu, cậu ta rất hiếm khi nổi giận.
Một khi đã nổi giận thì tuyệt đối không phải là vì chuyện nhỏ.
Nghĩ đến đó Hoàng Tung vội vàng lật tấm thiệp ra xem, nhìn thấy tên húy ở phần ký tên, gương mặt liền co giật.
Kẻ đầu sỏ đá anh ta khỏi vị trí hiệu úy giờ lại đến tận cửa đưa thiệp?
Cảm giác này cứ như đang mơ.
Có điều Hoàng Tung lập tức ý thức được đây là một cơ hội tốt để chiêu mộ nhân tài.
Tuy rằng dưới trướng anh ta có không ít người, nhưng đại đa số đều tầm tầm, vẫn đang thiếu nhân tài hàng đầu. Phong Giác đã gửi thư cho đồng môn nhưng chỉ có vài người cho câu trả lời chắc chắn, những người khác đều giữ thái độ xem xét.
Những người đồng ý đến đây đều là vì nể mặt Phong Giác, vì món nợ ân tình cứu mạng của Hoàng Tung trong trận động đất Đông Khánh cùng với danh tiếng tích lũy được trong trận chiến Kham Châu.
Bằng không, chỉ dựa vào xuất thân của Hoàng Tung thì đám quý tử sĩ tộc đó đâu thèm để ý đến anh ta?
Thay vì bảo bọn họ khinh thường xuất thân của Hoàng Tung thì phải nói là Hoàng Tung chưa mạnh đến mức để họ khinh thường xuất thân của anh ta.
May thay Phong Giác rất mạnh trong khoản giao tiếp, lúc đến học viện cậu ta đã kết bạn với không ít người, hơn nữa thường xuyên liên lạc với nhau.
Vì thế mà Phong Giác có thể mang đến không ít nhân tài có năng lực cho Hoàng Tung.
Đáng tiếc, hiện tại Hoàng Tung còn quá yếu, nếu như anh ta mạnh hơn thì sẽ có nhiều người bị thuyết phục hơn.
Dương Tư là nhân tài đầu tiên chủ động đến tận nhà, có ý nghĩa trọng đại.
Hoàng Tung vội vàng hỏi: “Người đưa thiệp đến đâu rồi?”
Tên gác cổng khổ sở nói: “Tiểu nhân chỉ biết bọn họ đang tá túc ở một nhà dân, có điều đã ba ngày rồi, không biết bọn họ có còn ở đó không.”
Đã ba ngày rồi?
Hoàng Tung ngạc nhiên nhìn tấm thiệp, rồi lại nhìn tên gác cổng, rồi lại quay sang nhìn Phong Giác vẫn chưa nguôi giận…
Được rồi, anh ta đã hiểu tại sao Phong Giác lại giận dữ đến vậy rồi.
Dù Phong Giác có tốt tính đến mấy đi chăng nữa thì vẫn có sự thận trọng của quý tử thế gia, nếu đổi lại là Hoàng Tung thì anh ta đã đá tên gác cổng một phát cho hả giận.
Thực tế thì anh ta cũng làm như thế thật, chẳng qua không đá mạnh quá.
“Dẫn đường! Còn đần ra đó làm gì!”
Tuy rằng đã qua ba ngày nhưng nếu may mắn một chút thì có khi người ta còn chưa tức giận bỏ đi đâu nhỉ?
Anh ta cảm thấy nếu mình mặt dày có thể sẽ lôi kéo được nhân tài về.
Nhưng đến khi bọn họ vội vàng đến nhà dân đó thì được tin người ta đã ra khỏi thành từ sáng sớm rồi.
“Giờ mới nửa ngày trôi qua, vẫn đuổi kịp!”
Phong Giác nhịn cơn kích động muốn hộc máu xuống, gã trông cửa này đúng là hại người mà.
Hoàng Tung lập tức nhận lấy cương ngựa người hầu đưa đến, lên ngựa chuẩn bị đuổi theo.
Phong Giác nhìn theo bóng Hoàng Tung cưỡi ngựa phi như bay, cảm thấy bản thân sắp suy sụp đến nơi.
Nhân tài tự vác xác đến tận cửa thế mà lại bị đuổi đi?
Thiệt tuyệt vọng! >