Được được được – của cậu, của cậu, của cậu tất!
Dương Tư nhìn đống thẻ tre cao gần bằng người kia mà cảm giác muốn suy sụp. Gã không biết vừa nãy mình nghĩ cái quái gì, đầu óc chập mạch sao mà đồng ý đi làm lao động tạm thời. Có lao động tạm thời của nhà nào mà có thể tiếp xúc với một đám công vụ nội bộ lắt nhắt nhưng rất quan trọng không?
Gã quay sang nhìn thấy Vệ Từ đang ngồi bên bếp lửa nhỏ đun trà, nhàn nhã tự tại hưởng thụ trà ngon.
Dương Tư giơ tay chỉ chỉ vào cái đống thẻ tre dễ cao bằng đầu kia, cười gằn hỏi: “Chẳng phải bảo là rất bận à?”
Đống thẻ tre cao như thế này nhỡ mà đổ xuống một cái là dễ gây chấn thương lắm.
Thật không hiểu một cái huyện Thành An nho nhỏ lấy đâu ra nhiều việc linh tinh thế, Dương Tư thật muốn túm Vệ Từ đến hỏi cho rõ ràng.
Vệ Từ xấu hổ mím môi cười, ngại ngùng nói: “Sức khỏe của Từ yếu, không thể làm lâu.”
Dương Tư nghiến răng trèo trẹo, cười lạnh đầy châm chọc: “Câu này của cậu lừa người khác còn được chứ đừng hòng lừa được ta.”
Cái gì mà sức khỏe yếu?
Đúng là sức khỏe của Vệ Từ rất yếu, nhưng không yếu nhớt đến cái mức đó.
“Tĩnh Dung, Từ thật sự không lừa huynh mà. Mùa đông năm ngoái, Từ bị bao vây trong núi, tuyết lớn đầy trời, bị nhiễm lạnh cho nên sức khỏe cũng không được như trước nữa.” Vệ Từ vẫn luôn giữ nụ cười ôn hòa trên môi, nói thì nghe rất đáng thương nhưng mắt lại hiện lên vẻ giảo hoạt: “Nếu như bận quá, ốm nặng không dậy được thì những công việc lặt vặt trong sảnh chính vụ đều đổ hết lên đầu huynh đó. Thế cho nên là Từ cũng không nỡ.”
Không nỡ?
“Sờ sờ cái lương tâm mình xem, mấy lời đó của cậu có phải xuất phát từ thật lòng không?”
Hai người này biết thừa nhau, người ngoài đều bảo Vệ Từ trong trẻo tao nhã nhưng gã lại biết thừa bụng dạ cái tên này còn đen hơn mực.
“Từng câu từng chữ, đảm bảo không giả.” Vệ Từ nói.
Dương Tư cười ha ha, chán không thèm cãi tiếp nữa.
Gã sợ cái “ốm nặng không dậy được” của tên này thật, ốm rồi tất tần tật việc lại đổ hết lên đầu gã.
Còn về phần Khương Bồng Cơ?
Tóm được Dương Tư làm lao động không công rồi cô liền được giải thoát hoàn toàn khỏi sảnh chính vụ.
Dương Tư làm liên tục ba ngày, phát hiện ra Khương Bồng Cơ biến mất như thể bốc hơi khỏi thế giới này. Ngoại trừ xuất hiện đúng ba bữa, những lúc khác căn bản là không thấy bóng dáng đâu. Bữa trưa ngày hôm nay, khi phòng bếp nhỏ vừa mang đồ ăn lên thì Khương Bồng Cơ bê một chồng thẻ tre bước vào.
Lúc này Dương Tư phát hiện ra cô không mặc áo dài ống tay rộng như thường ngày, mà mặc áo ngắn gọn gàng, ống quần xắn cao lên tận đầu gối, tay áo cũng xắn lên để nửa cánh tay trần, hình như hai chân đã ngâm nước rất lâu.
Dương Tư nhìn cái mũ rộng vành cô đang đội, ánh mắt có phần cổ quái.
Ăn mặc bình dân như thế này chẳng giống Liễu Hi gì cả.
Chẳng phải Liễu Hi xuất thân từ sĩ tộc Hà Gian, gia thế thanh quý sao?
“Chủ công, để Từ giúp.”
Vệ Từ đứng dậy, muốn cầm đỡ cô nhưng Khương Bồng Cơ liếc anh một cái rồi đi vòng qua luôn.
Rầm…
Đống thẻ tre đặt trên bàn phát ra âm thanh trầm đục.
Khương Bồng Cơ vỗ vỗ tay, hỏi: “Dạo này nạn dân vào thành càng lúc càng nhiều, tiến độ khai hoang ruộng đất đến đâu rồi?”
Vệ Từ cũng không ngại ngần mà trả lời: “Theo kế hoạch thì đã tiến hành được khoảng 30%, dự tính khoảng hai tháng nữa là có thể kết thúc khai hoang. Mỗi một mẫu ruộng đều được ghi chép trong hồ sơ, đợi sau khi công việc đăng kí hộ tịch kết thúc là có thể chia ruộng.”
Nghe đến đăng ký hộ tịch, Dương Tư ngồi bên kia thật muốn vỗ bàn bỏ của chạy lấy người.
Nạn dân bên ngoài càng lúc càng nhiều, điều này có nghĩa là việc đăng ký hộ tịch càng lúc càng nặng nề, càng chưa nói đến sau đó còn phải chỉnh đốn sắp xếp lại, nếu như có chỗ nào sai sót thì sau này lại phiền toái, ngay đến Dương Tư cũng suýt nữa không kiên nhẫn nổi.
Khương Bồng Cơ cảm giác được sự u oán của Dương Tư, bèn bảo: “Không cần vội, chỉ cần hoàn thành trước vụ xuân năm sau là được. Chuyện đăng ký hộ tịch cực kỳ quan trọng, cứ làm từ từ cũng được, thà chậm chứ đừng sai. So với chuyện đó, ta lại càng lo lắng năm nay sẽ có hạn hán to.”
Vệ
Từ và Dương Tư đều kinh ngạc: “Hạn hán?”
Khương Bồng Cơ cầm một cái chén sành rót một bát nước mát uống ực một hơi.
“Ừ, ta đi tìm mấy nông dân kinh nghiệm dày dạn, bọn họ cũng cảm thấy thời tiết năm nay sẽ nắng to ít mưa.”
Khương Bồng Cơ phán đoán dựa trên kinh nghiệm của mình, cộng thêm năng lực tinh thần của cô rất mạnh, có thể nhìn thấy những chi tiết mà người bình thường không nhìn thấy được.
Có điều trên phương diện nông nghiệp thì vẫn nên nghe ý kiến của các bác nông dân.
Tổng hợp tin tức từ hai phía, Khương Bồng Cơ cảm thấy năm nay có lẽ sẽ không ổn.
Công trình thủy lợi của huyện Tượng Dượng đã có hệ thống cơ bản, chỉ cần tận tâm chăm sóc hoa màu, chịu đựng qua mùa hạ thì mùa thu năm nay thu hoạch sẽ không đến nỗi tồi.
Nhưng tình hình của huyện Thành An lại khác, cây nông nghiệp không có bao nhiêu, mà nạn dân tụ tập về đây càng lúc càng nhiều.
Tóm lại, không thể để người ta không uống nước cả một mùa hè chứ?
Cô đi tra các tài liệu cũ, quả nhiên tra ra không ít thứ.
Hóa ra huyện Thành An cũng đã từng có vài lần hạn hán trên quy mô lớn, ruộng đất nứt nẻ, sông suối cạn khô, hoa màu chết hết!
Vệ Từ nói: “Nếu có hạn hán lớn thật thì e rằng tiến độ khai hoang sẽ bị kéo dài.”
Sau khi bị Thanh Y Quân tàn phá, vụ xuân năm nay của huyện Thành An coi như hỏng, hoa màu trồng được chẳng có bao nhiêu.
Nếu năm nay hạn to, bọn họ cũng không cần quan tâm đến việc trồng cấy nữa mà chỉ cần giải quyết vấn đề nước dùng là được.
“Không sao, thời gian vẫn còn nhiều, cứ từ từ.” Khương Bồng Cơ lại rót một bát nước cho mình: “Mấy ngày nay ta dẫn theo vài nông dân đến những vùng núi sâu quanh đây tìm nguồn nước, thử xem có thể đào kênh dẫn nước được không, vừa hay guồng nước của Hi Hành cũng có thể sử dụng được…”
Trương Bình, tự Hi Hành.
Từ lúc bị bạn thân Vệ Từ đẩy vào cái hố lửa mang tên Tượng Dương, cuộc sống mỗi ngày của anh ta vô cùng “phong phú”.
Nghe cô nói vậy, Dương Tư lặng lẽ quay sang nhìn hai chân cô.
Chẳng trách chân cô lại ngâm nước đến mức tái nhợt thế kia, hóa ra là đi vào núi tìm nguồn nước.
Khán giả xem livestream vẫn luôn theo dõi cô, đương nhiên là biết hai chân của Khương Bồng Cơ đã ngâm trong nước bao lâu, bọn họ nhìn mà xót.
[Âu Hoàng Đại Ca]: Streamer, nếu như năm nay tình hình hạn hán nghiêm trọng quá, tui đề nghị xây một cái đập chứa nước, có thể dùng để tích trữ nước!
[Giơ Cao Cao]: Cho xin đi, giờ đã là lúc nào rồi, đào đập chứa nước đâu phải ngày một ngày hai là xong. Nói nghe dễ không hà, đào ở đâu mới là hợp lý? Xây đập chứa nước thế nào mới ổn? Mấy cái này đều phải nghiên cứu cả đấy, không phải nói mồm là xong đâu. Xây đập nước không cẩn thận nói không chừng còn gây ra lũ lụt đấy, đập nước mà bị xói lở thì chẳng phải những nơi thấp hơn sẽ bị lũ nhấn chìm hết sao?
[Đã Nghiện Còn Ngại]: Chậc, vậy cái kênh đào Streamer chuẩn bị làm có ổn không? Đào kênh dễ vậy sao?
[Đã Yếu Còn Ra Gió]: Chí ít cũng ổn hơn là đào đập chứa nước. Bác có biết cái đập nước gần nhà em xây bao nhiêu năm rồi không? Thời cổ đại lại chẳng có máy móc, chỉ có đào bằng xẻng thôi, hiệu suất thấp đến mức nào chứ? Chỉ nghĩ không thôi đã cảm thấy không ổn rồi. >