Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 551


trước sau

Bà già cáu quá nên đánh cháu gái cho bớt giận, đầu tóc bà ta rối tung, quần áo lấm đầy bụi bẩn, bà ta khóc lóc với hộ vệ: “Quan sai đại nhân, già này sức đâu chịu nổi hai mươi ba gậy chứ... Ôi ông ơi là ông ơi, sao ông đi sớm thế...”

Hộ vệ bất đắc dĩ thả tay ra, tỏ vẻ không quyết được chuyện này.

“Chủ công đã nói rồi, con trai, con dâu, con rể của bà cũng có thể thay bà chịu đòn mà.”

Bà ta nghe vậy đổi sắc mặt ngay, hai cô con dâu thì rụt cổ, con rể ngẩng đầu nhìn trời như không phải chuyện của mình.

Bọn họ đã chia nhau chịu chín mươi gậy rồi, nếu chia thêm hai mươi ba gậy của bà ta nữa thì còn mạng mà về hay không?

Bà già được hộ vệ nhắc nhở, vội vàng chỉ vào một cô con dâu, đanh giọng nói: “Đều do con khốn này đẻ ra hai cái con của nợ ấy, giờ cả nhà lớn bé phải chịu trận, qua đây mà chịu đánh đi, không thì tao bảo con tao bỏ quách mày đi!”

Cô con dâu kia nghe vậy thì tái mặt, người như sắp ngã đến nơi.

Đúng lúc ấy, nữ binh bị đánh đã hồi hồn, cô cười giễu: “Mẹ cháu đang mang thai đấy, không chịu đòn được đâu. Bà nội à, hai ngày trước không phải bà còn vui vẻ kể rằng mẹ cháu sắp sinh thêm cho bà một đứa cháu trai nữa hay sao, bà rõ ràng biết mẹ cháu có thai mà.”

Hộ vệ ngạc nhiên, nhìn người phụ nữ yếu đuối đang rụt vai lại vì sợ.

“Nếu đang mang thai thì không đánh được.”

Nói cách khác, số người phải chia nhau chịu chín mươi gậy giờ đã bớt đi một người, hai mươi ba gậy mà bà già phải chịu phải tìm người khác gánh thay.

Mặt mũi bà ta đỏ bừng, dân chúng đứng quanh đó thì bàn tán xôn xao, những lời bình luận đủ kiểu ấy đều lọt hết vào tai bà ta.

“Ôi đúng là con mụ già độc ác, thừa biết con dâu đang bụng mang dạ chửa, còn bắt nó chịu đánh thay mình.”

“Trời ơi, yêm là hàng xóm nhà bà già này, cùng một sân luôn, không ngờ cái nhà này lại vô đạo đức như thế. Lúc trước, nghe bảo nhà bà ta có hai đứa con gái trong doanh trại nữ, đứa nào đứa ấy đều rất có tiền đồ, tháng nào cũng gửi tiền trợ cấp về. Ôi trong khu ấy nhà bà ta là giàu nhất đấy, mấy nhà bọn yêm hâm mộ chết đi được. Giờ mới trắng mắt ra, cả nhà này đúng là vô phúc. Con gái thì phấn đấu đi lên, còn cả nhà thì ở sau kéo chân.”

“Mụ già điêu ngoa! Sống ác như thế không sợ Diêm Vương tính sổ à!”

“Con gái nhà yêm mà phấn đấu được như thế thì yêm đang mơ cũng phải cười ấy. Tiếc là con nhà này ốm yếu, ra trận giết địch thế quái nào được.”

“Sướng mà không biết hưởng, người ta muốn còn chẳng được, đây có mà không biết quý... bất công quá các bác ạ.”

“Chẹp, mấy bác không hiểu đâu. Cái này người ta gọi là đầu óc thiển cận, có mắt như mù đấy! Mấy người này chỉ biết con gái bán được bao nhiêu tiền, xong ôm tiền sống sung sướng thôi, có ai để tâm đến việc con gái làm nên sự nghiệp thì sau này có lợi thế nào đâu, tầm nhìn hạn hẹp lắm!”

Trận chiến công thành trước đó, dù là ra ngoài đánh giặc hay ở lại bảo vệ huyện Tượng Dương, chỉ cần nữ binh ấy có biểu hiện xuất sắc thì đều được phong thưởng. Có người được thăng chức, có người được thưởng tiền tài và nhiều đồ quý khác. Hai nữ binh của nhà này đều nằm trong số ấy, vừa nghe tin, bao người hâm mộ không thôi, nhà này thì ngược lại.

Nếu là người có đầu óc thì phải biết khôn, dùng chiêu bài tình cảm để lôi kéo hai đứa con gái về, cố gắng vớt vát quan hệ huyết thống, hy vọng được con gái che chở cho.

Chỉ có nhà này, đã ngu còn tham, vậy mới làm ra cái việc như lấy đá đập chân thế này.

Bà già kia nghe mọi người bàn tán mà ngây ngẩn cả người, tất cả đều đang chửi mắng nhà bà ta đã tham còn ngu, không một ai đứng về phía bà ta cả. Khi người ta nói nhà bà ta đầu óc thiển cận, bà ta càng muốn khóc hơn.

“Nhà tôi cũng bị lừa thôi, tất cả đều do bà mối độc ác kia...”

Bà già mở miệng phân bua, định bụng đổ hết lỗi lên bà mối, bảo rằng bà mối chính là người giựt
dây khiến họ hại cháu gái mình.

Nhưng ai cũng biết cả rồi, nếu không có sẵn lòng tham thì lời bà mối có thể xui khiến họ được hay sao?

Hộ vệ đã không còn kiên nhẫn, dân chúng xung quanh ồn ào muốn xem họ bị đánh ra sao.

Cả nhà sợ hoảng cả người, cha của hai nữ binh kia chỉ muốn vung tay đánh vợ mình, ai bảo con mụ này sinh ra hai đứa con gái khốn khiếp ấy chứ?

Hai má nữ binh đã sưng tướng lên, cánh tay bị bầm tím hết cả, nhìn tổng thể thì rất chật vật. Cô thấy mẹ sắp bị đánh thì vội nắm lấy cánh tay của cha mình, cô nắm đúng điểm yếu ở cổ tay, khiến ông ta đau nhói.

“Mẹ tôi phải chịu bao nhiêu gậy, tôi sẽ gánh thay mẹ. Những người khác bị đánh thế nào thì cứ dựa theo luật mà làm.”

Cô bình tĩnh hơn, suy nghĩ cũng sắc bén hơn, cô sẽ không ra bất kỳ quyết định ngu ngốc nào nữa.

Cô không thể chịu cái danh bất hiếu nên chủ động chịu phạt thay cho mẹ mình, chịu khoảng bảy tám gậy.

Nếu cô không có phản ứng gì thì không chừng bà già kia sẽ bắt cô phải chịu thay cho bà ta hai mươi ba gậy.

Đồ ngu cũng biết nên chọn bảy tám gậy hay hai mươi ba gậy.

Bà già phản ứng cũng nhanh, bà ta chỉ thẳng vào nữ binh bắt cô chịu đòn thay.

Cháu gái bà ta cơ mà, chẳng lẽ lại không thay bà nội nó chịu mấy gậy được?

Hộ vệ chỉ cười: “Bà lão này, cháu gái bà đã hiếu thảo chịu đòn thay mẹ rồi, nếu phải chịu thay bà nữa thì chắc phải bỏ mạng ở đây thôi. Bà là bà nội mà, chắc bà không định bức tử cháu gái mình đâu nhỉ?”

Bà già nghe vậy thì đỏ bừng mặt, rồi chuyển sang tái mét và cuối cùng là đen như đáy nồi.

Cháu bà ta chủ động chịu đòn thay mẹ nó thì là đứa có hiếu, còn bà ta là bà nội mà muốn nó chịu đòn thay thì bị coi là ác độc.

Hộ vệ bổ thêm một câu nữa: “Cô ấy dù sao cũng là con gái, tuổi còn nhỏ, đánh nặng quá, nhỡ bị tổn thương ở đâu thì sao. Rủi mà sau này không sinh đẻ được thì không tốt. Không phải bà còn mấy cậu con trai với con rể hay sao, một đám đàn ông con trai, chịu thêm vài ba gậy thì có đáng gì mấy.”

Mọi người xung quanh ồ lên, đàn ông đàn ang mà còn sợ bị đánh à?

Hộ vệ còn định nói gì thêm nhưng bị đồng đội liếc mắt ra hiệu, ý là kéo dài lâu quá, cấp trên sẽ không vui. Hộ vệ bèn phất tay, để người đánh cứ theo lệ mà làm.

Phạt đánh trước quần chúng, theo lệ thì phải cởi quần, nằm sấp trên ghế.

Nam thì không sao, đến lượt mấy cô con dâu và con gái thì ai cũng kêu khóc thấu trời.

Hộ vệ hả hê: “Đàn ông đàn ang cả, chịu đòn thay vợ đi, bọn ta sẽ nhẹ tay.”

Dân chúng cười ầm lên, thay nhau nói hùa vào.

“Đúng rồi đấy, là đàn ông mà để vợ mình bị cởi quần ăn gậy hả?”

Nhẹ tay cũng đau chứ!

Gã đàn ông đã bị đánh tám gậy, nghe vậy thì tức lắm, mắng xối xả bà vợ nhà mình.

“Con mụ chết tiệt, mi muốn ta chết để tiện bề tái giá đúng không? Chịu thêm mấy gậy nữa để chết người à?”

Bà già kia loay hoay mãi, cuối cùng vẫn phải chịu mười gậy, mười ba gậy còn lại chia cho con cháu.

Đám con cháu ban đầu cũng không chịu đâu, dù là thằng con bà ta yêu thương nhất, nghe thấy sắp bị đánh thì đã đánh bài chuồn từ sớm.

Cuối cùng cứ đùn đẩy qua lại, chốt lại là chia nhau mười ba gậy, bà già kia cắn răng chịu mười gậy.

Đến phiên nữ binh, hộ vệ nói: “Dù sao cũng là nữ binh, mọi người từng cùng thủ thành với nhau rồi, không cần cởi quần.”

Nữ binh mặt trắng bệch, nói nhỏ: “Cảm ơn.”

Quất gậy cũng có chiêu có trò, đánh thế nào, lực mạnh yếu ra sao đều có mánh cả.

Nữ binh bị đánh rất thảm, nhưng hộ vệ lưu tình nên chỉ nằm dưỡng thương vài ngày là ổn.

Những người khác nhìn thì như không sao, nhưng cứ chuẩn bị tinh thần nằm nhà một hai tháng đi. >

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện