Cách của Vệ Từ thật sự có hiệu quả, vừa làm dân không lo lắng hoảng loạn, vừa khiến họ càng thêm đoàn kết.
Tuy vậy, cách này cũng không trị dứt điểm vấn đề được, ông trời vẫn không cho mưa, tình hình hạn hán càng lúc càng nghiêm trọng.
Nhưng so sánh với cảnh ruộng đồng khô cạn ngàn dặm ngoài kia thì tình hình quận Phụng Ấp đã được coi là rất tốt rồi.
Năng lượng tinh thần của Khương Bồng Cơ đã đạt tới mốc cao nhất, tìm mạch nước ngầm là chuyện đơn giản, mà dù không dùng cách này thì với kinh nghiệm của mình, cô vẫn có thể thoải mái tìm ra một nơi có nước để đào giếng. Với khả năng cực bá này, hạn hán thiếu nước trở thành một vấn đề không quá nghiêm trọng.
Khương Bồng Cơ đang cắn một que kem, lầu bầu nói không rõ tiếng: “Nóng quá...”
Nước đun sôi pha với mật ong đậm đặc, khuấy đều rồi đổ vào khuôn, cuối cùng là để vào tủ lạnh, tạo thành kem que như hiện giờ, mật ong tự nhiên rất ngọt, ăn vào mà sướng cả người, xua tan sự nóng bức trong cơ thể.
À quên, sao thời này lại có tủ lạnh nhỉ?
Đó đương nhiên không phải tủ lạnh mà người xem livestream hay dùng, cũng không phải Khương Bồng Cơ mua trong cửa hàng hệ thống... Cái cửa hàng rởm đời đấy đến bồn tắm cũng không có, nói gì đến thứ cao cấp như tủ lạnh, mà nếu có đi nữa thì lấy đâu ra điện mà dùng?
Tủ lạnh mà Khương Bồng Cơ dùng thực ra là tủ đựng đá lạnh mà cô và Trương Bình tạo ra, gọi tắt là tủ lạnh.
Thời này, người ta thường nhân mùa đông trữ băng tuyết lại để tạo thành từng tảng băng lớn, sau đó cất trong hầm băng, đến mùa hè thì mang ra dùng.
Khương Bồng Cơ biết tạo ra nước đá thế nào, nhưng cô không biết mấy nguyên liệu ấy người thời này gọi là gì. Cô và Trương Bình suy nghĩ rất lâu mới thí nghiệm và kết luận được thứ gì có thể tạo ra nước đá. Người xem livestream đều nói thứ đó là đá tiêu, là thứ chuyên dùng để làm đá thời cổ.
Theo nguyên tắc cứ có gì tốt thì phải đưa cho thuộc hạ dùng, Khương Bồng Cơ ăn đủ kem rồi mới sai người mang tủ lạnh tự chế qua ba huyện khác, coi như thưởng cho các thuộc hạ làm việc vất vả. Ngày hè nóng bức vẫn phải tăng ca không ngừng, ăn vài que kem cho đỡ nóng.
“Chủ công, hôm qua có ba cái giếng có nước rồi... chỉ cần qua được tháng này thì hẳn thời tiết sẽ mát mẻ hơn.”
Trương Bình là dân kỹ thuật, anh ta phục sát đất chủ công nhà mình. Cô tìm mạch nước ngầm còn chuẩn hơn những người nông dân có kinh nghiệm dày dặn, nói đào giếng chỗ nào là y rằng giếng đó có nước. Bằng không dân chúng làm sao có thể sống thoải mái như vậy.
“Được, mong ông trời nể mặt mà cho mưa xuống trước khi gặt vụ thu, có vậy thì năm nay mới không đến mức không thu hoạch nổi một hạt thóc nào.”
Năm ngoái, huyện Tượng Dương khai khẩn rất nhiều đất hoang, cho dân huyện thuê về canh tác. Dù mùa hè năm nay có thiếu nước, song dân huyện đều tiết kiệm nước tối đa để dành đi tưới ruộng. Mấy tháng nay họ đã tốn rất nhiều tâm huyết, chăm lo cho cây trồng rất cẩn thận.
Nếu xảy ra chuyện khiến công sức cả năm thành dã tràng xe cát thì không biết người nông dân sẽ tìm giàn quất nào mà khóc ngất nữa.
Hai người ngồi trên hành lang ăn kem, bên cạnh còn có hai nửa quả dưa hấu, ăn xong kem rồi lại lấy thìa múc dưa hấu ăn.
Khi Phong Cẩn mồ hôi nhễ nhại đi tới thì thấy cảnh này, chủ công nhà mình mặc một bộ quần áo màu xám, co hai chân, ống quần vén lên tận đùi, tay áo cuốn lên tận vai, mái tóc dài buộc đuôi ngựa, tóc mái rũ sang hai bên má, ôm nửa quả dưa hấu, dùng thìa múc ăn. Trương Bình cũng không khá khẩm hơn tẹo nào.
Phong Cẩn mặt đen như đáy nồi, người xem livestream thấy vậy thì chủ động lồng tiếng cho anh luôn.
Đệt!
Hai kẻ khốn này!
Khương Bồng Cơ buồn cười, Phong Cẩn xuất thân thế gia vọng tộc, con nhà gia giáo, anh sẽ không động chút là chửi bậy.
Phong Cẩn đi tới, cẩn thận né vỏ dưa vứt đầy trên đất: “Chủ công...”
“Sao đấy?” Khương Bồng Cơ ngẩng đầu, khóe miệng còn dính hạt dưa, nhìn như rất vô tội. Trương Bình còn biết ý, lấy tay áo che lên lặng lẽ lau miệng, sau đó ngồi ngay ngắn lại, nhưng vì ăn no quá nên hơi khó chịu.
Phong Cẩn hít thật
sâu để lấy lại bình tĩnh, tự nhủ rằng không cần để tâm đến chủ công không nghiêm túc này.
Anh nói: “Vừa rồi ta nhận được tin, phía Nam xảy ra chuyện, Nhị hoàng tử phi An Y Na chết bất đắc kỳ tử, hiện chưa rõ nguyên nhân.”
Nếu não Khương Bồng Cơ là phụ kiện có thể tháo lắp thì hẳn giờ cô đang ngồi lắc nó. Cô hơi giật mình, hỏi rất nghiêm túc: “An Y Na chết rồi ư?”
An Y Na là đứa nào đấy?
Vài người xem livestream không theo dõi liền mạch nên không hiểu lắm, nhưng những người xem cũ có nhận thức nguy cơ cao thì nhớ.
[Mưa To Sấm Chớp Đùng Đùng]: An Y Na à? Phải con công chúa bên Bắc Cương, sau lấy Nhị hoàng tử Đông Khánh không?
[Nóc Nhà Dột]: Ả chết mà sao trông Phong Cẩn căng thẳng thế, chết thì chết thôi chứ gì đâu mà ghê.
[Sân Gia]: Lạy các thánh, mấy thánh có tí nhạy cảm chính trị hộ con với! An Y Na là công chúa Bắc Cương, cũng là ràng buộc giữa Bắc Cương và Đông Khánh. Bọn Bắc Cương đấy tham bỏ bu, cô ta là gian tế chúng nó gài vào Đông Khánh để gây chuyện đấy. Giờ cô ta chết thì đám Bắc Cương có lý do chính đáng để dẫn binh sang quẩy tung Đông Khánh rồi. Mấy thánh ngó xem giờ tình hình Đông Khánh như nào, nhắm có cân được thiết kỵ binh của Bắc Cương không?
Tuy họ chưa được chứng thực sự lợi hại của thiết kỵ binh Bắc Cương, nhưng trong chiến tranh thời cổ, kỵ binh có lực sát thương và khả năng tấn công cực mạnh. Đây là lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, nếu không có binh chủng khác khắc chế được thì có thể nói là vô địch trên chiến trường.
Kỵ binh có tính linh hoạt cao, người lướt qua đâm một nhát rồi chạy, bộ binh chạy xe hai cẳng có đọ bằng mắt.
Không chỉ vậy, tác chiến nơi chiến trường phụ thuộc rất nhiều vào thế trận, kỵ binh xung phong có thể phá tan thế trận, chia lẻ quân địch ra thành mấy phần, khiến chúng không thể phát huy sức chiến đấu mạnh nhất, chỉ biết bối rối chờ chết.
Theo hiểu biết của họ, địa hình Đông Khánh khá bằng phẳng, là địa hình cực lợi với kỵ binh.
Một khi Bắc Cương dấy binh, phá tan phòng tuyến biên giới, chúng sẽ dễ dàng tiến thẳng vào trung tâm Đông Khánh và tàn phá nơi đây.
Đáng chết hơn là, phương Bắc của Đông Khánh đang loạn cào cào, nạn hạn hán và binh biến không ngừng, chiến tranh ở phương Nam đang đà phát triển mạnh mẽ. Trong thời điểm này, nếu Bắc Cương đánh lén một cách danh chính ngôn thuận, thì rất khó nói kết cục của Đông Khánh sẽ như thế nào.
Trong phòng livestream, người xem lão luyện đang phổ cập giáo dục cho đám người mới.
An Y Na chết hay không không quan trọng, quan trọng là cô ta chết rồi, Bắc Cương sẽ có cái cớ hợp lý để phát binh.
Khương Bồng Cơ nghiêm mặt, nếu Bắc Cương phát động chiến tranh, chúng không thể bỏ qua quận Phụng Ấp của cô.
Phong Cẩn hỏi: “Chủ công, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Loạn trong giặc ngoài, tình hình hiện nay đúng là khiến người ta phải đau đầu.
Khương Bồng Cơ đáp: “Ta vốn định triển khai kế hoạch một cách chậm rãi, vừa xây dựng vừa phát triển, để dân chúng có thời gian hồi sức. Giờ xem ra thời gian không chờ đợi chúng ta nữa rồi, nếu chúng ta không đẩy nhanh tốc độ, đến khi kỵ binh của Bắc Cương đánh tới đây, sợ là khó có thể ngăn cản được chúng...”
Cô muốn để quận Phụng Ấp hồi sức xong mới huy động quân đội, tranh thủ vụ xuân sang năm thì thu phục cả Hoàn Châu, nhưng giờ xem chừng không thể được.
Bọn họ phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất khi Bắc Cương tấn công Đông Khánh! >