“Nên làm gì bây giờ...”
Nhìn từng bộ Thiên Cung Lưu Ly được bán ra mà tiền thu vào thì không được mấy, khoản nợ thì càng lúc càng nhiều, tiểu quản sự khóc không ra nước mắt, ai mà không biết tính tình của đám phu nhân này ra sao chứ?
Liên minh thương hội thuộc loại bán công bán tư, nhưng với những phu nhân có nhà mẹ đẻ quyền lực như thế này thì đây hoàn toàn là tài sản cá nhân, khách sáo thì đưa ít tiền hoặc ghi nợ, không khách sáo thì cầm lấy đi thẳng.
Một khi mấy thứ ấy rơi vào tay đám đàn bà phá của đó thì tiểu quản sự nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết mấy khoản nợ này không mong có ngày được hoàn trả.
Tiểu quản sự lo lắng mãi, bèn báo chuyện này cho tổng quản nghe.
Tổng quản cũng đang bối rối vì việc này đây.
Em gái ông ta cũng mua chịu mấy bộ trang sức Thiên Cung Lưu Ly ở cửa hàng rồi, ông ta cũng đã nói với em gái rồi, ai ngờ đối phương hồn nhiên không thèm quan tâm, tổng quản cũng hết cách. Phu nhân Bắc Cương rất được chiều chuộng, dù đã xuất giá thì địa vị ở nhà mẹ đẻ vẫn rất cao.
Đám đàn bà phá của này tiêu tiền không ngơi tay, lấy đồ trong nhà đi càng lúc càng thuận tay, lỗ hổng tài chính của cửa hàng cũng theo đó càng lúc càng lớn.
Tiểu quản sự lo bạc cả tóc, than thở: “Mấy phu nhân vung tiền cho Cổ Tín quá đà, trước đây cũng không có chuyện ghi nợ, sao giờ lại… Ai cũng muốn dùng mà không trả tiền... đúng là...”
Tổng quản tức giận đáp: “Cổ Tín là thương nhân Đông Khánh, luật buôn bán của hắn là tiền trao cháo múc. Không trả tiền thì đừng mơ sờ vào hàng. Cửa hàng này là của nhà mẹ đẻ mấy phu nhân cả, lấy đồ của nhà mình còn cần trả tiền sao?”
Tiểu quản sự sợ rụt cả cổ: “Nhưng... chẳng lẽ cứ để vậy à...”
Chờ Thiên Cung Lưu Ly được các phu nhân ấy chia chác xong xuôi thì cửa hàng khéo phải đền bù một khoản tiền cực lớn.
Nếu không kiếm tiền bù vào chỗ hổng thì đến khi cấp trên kiểm tra đến, ai cũng không cáng đáng nổi.
Tổng quản bất đắc dĩ, đành nghĩ ra một kế cũng không hay ho cho lắm.
Họ tuyên bố với bên ngoài rằng Thiên Cung Lưu Ly đã bán hết, rồi bí mật bán cho các phu nhân quý tộc tầng lớp thấp hơn chút với giá trung bình. Những phu nhân ấy đều có đặc điểm chung, đó là nhà mẹ đẻ của họ không dính dáng đến chuyện kinh doanh của cửa hàng, hoặc là không có địa vị cao trong cửa hàng.
Dù là “bán phá giá” nhưng giá cả bọn họ định ra vẫn cao gấp đôi giá khi thu mua.
Phu nhân có tiền ở Bắc Cương rất nhiều, trước đây, Thiên Cung Lưu Ly bị các phu nhân nhất phẩm chiếm độc quyền, người khác có tiền cũng không mua được. Giờ có “hàng lậu” dâng tới tận cửa, giá cả hợp lý, đánh trúng sự ham thích của họ, họ bèn vung tiền mua luôn.
Cửa hàng cứ buôn bán lén lút như thế, tiêu thụ được một lô Thiên Cung Lưu Ly.
Nếu thuận lợi bán hết hàng tồn thì có thể lấp đầy lỗ hổng tài chính.
Nhưng trời không chiều lòng người, tình hình đang phát triển rất tốt, thì trong nhà các phu nhân lại sinh chuyện.
Nguyên nhân bắt nguồn từ một yến hội.
Thiên Cung Lưu Ly gần như đã trở thành đồ trang sức tiêu chuẩn của các quý phu nhân Bắc Cương, tượng trưng cho quyền thế và của cải của họ, cứ ra ngoài tiếp đón khách khứa là phải đeo một bộ. Khi họ biết cửa hàng có rất nhiều mẫu Thiên Cung Lưu Ly lại càng vui hơn, mỗi ngày đổi một bộ.
Yến hội lần này cũng không ngoại lệ.
Bắc Cương phân chia giai cấp rất rõ ràng.
Phu nhân Ngột Lực Bạt tất nhiên là người nổi bật nhất trong số các quý phu nhân.
Là một quý phu nhân, bà ta rất ghét đám phụ nữ Trung Nguyên làm bộ làm tịch và đám nữ nô dùng sắc đẹp hầu hạ chủ nhân.
Nhưng không ai ngờ rằng, bà ta lại không thèm để ý đến tư thái của bản thân, thô lỗ cào rách mặt sủng thiếp của một đại quý tộc.
Tiểu thiếp nọ vốn cũng chỉ ngồi ở góc vắng nói chuyện với người ta thôi, nên khi bị phu nhân Ngột Lực Bạt xông lên đánh, cô ả còn không kịp phản ứng mà né tránh.
“Một nữ nô thấp
hèn cũng dám đeo Thiên Cung Lưu Ly! Cái thứ thấp hèn như ngươi mà cũng xứng à!”
Phu nhân Ngột Lực Bạt lột hết trang sức của tiểu thiếp rồi vứt xuống đất, vụn thủy tinh bắn tung lên, mấy người đứng gần đó phải lùi ra xa vì sợ bị mảnh vỡ bắn vào người. Họ nghe phu nhân Ngột Lực Bạt nói vậy mới biết nguyên nhân câu chuyện.
Một tiểu thiếp xuất thân từ nô tì mà dám đeo Thiên Cung Lưu Ly như họ?
Các phu nhân tức lắm, nhưng đã có phu nhân Ngột Lực Bạt ra mặt dạy dỗ cô ả rồi nên họ không đi góp vui nữa.
Tiểu thiếp bị đánh cho ngu người, phu nhân Ngột Lực Bạt giật tóc cô ả rồi ấn lên đất, hai má mềm mại ma sát với mặt đất mài ra cả máu. Trong lòng cô ả hối hận vô cùng, nếu biết trước sẽ thế này thì cô ả đã không đeo bộ trang sức kia ra khoe khoang.
Ai ngờ đàn bà Bắc Cương lại đanh đá vô lý thế chứ, ngay trong yến hội của trưởng công chúa mà cũng dám gây gổ.
Người gây chuyện trước là phu nhân Ngột Lực Bạt, nhà mẹ đẻ bà ta có thế lực, nhà chồng cũng quyền thế chẳng kém ai, nên chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có thôi.
Còn tiểu thiếp bị đánh kia thì sao à?
Xin lỗi nhé, đến chồng cô ả còn chẳng dám ho he gì kìa.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Mấy phu nhân ấy có mà chịu nhịn đấy.
Một tiểu thiếp xuất thân nô tì mà mua được Thiên Cung Lưu Ly đắt tiền về đeo à?
Nhất là vợ cả của nhà ấy, về nhà một cái là gà bay chó sủa.
Mọi người cùng điều tra mới phát hiện, cửa hàng bán mấy bộ Thiên Cung Lưu Ly ấy với giá thấp hơn gần nửa.
Tin này khiến các phu nhân chấn động.
Việc làm ăn vừa mới có tiến triển đã bị chặn đứng, tổng quản tức đến độ sắp tăng xông.
Nhưng còn biết làm sao nữa, đành nghĩ cách khác thôi, họ chuẩn bị bán Thiên Cung Lưu Ly cho Đông Khánh, mặt hàng này không bán nổi ở thị trường Bắc Cương nữa rồi.
Nhưng Bắc Cương năm nay đúng là đen đủ đường, cửa hàng vừa bàn bạc giá cả xong, tên buôn lậu Đông Khánh lại lật lọng không làm nữa.
“Thương giới cũng có luật của thương giới, sao lại lật lọng như thế chứ...”
Tổng quản cố kìm nén, kiên nhẫn đàm phán cùng đối phương.
Ai ngờ tên kia chỉ cười lạnh: “Thương nhân Bắc Cương các người lúc nào cũng bỉ bôi chê thương nhân Trung Nguyên không biết nhìn xa trông rộng, làm ăn gian trá, còn tự khen bản thân tuân thủ luật thương giới, nhưng theo như tiểu nhân đây thấy thì cũng chẳng có gì đặc biệt. Cái thứ Thiên Cung Lưu Ly ấy chẳng qua là đám rác phẩm được chế tạo bởi vài ba thứ cát vụn rẻ tiền mà thôi. May mà biết tin kịp thời, chứ không chờ tiền trao cháo múc xong đâu đấy, cả nhà già trẻ lớn bé nhà tiểu nhân chắc phải ra đường ăn xin hết.”
Cái gì?
Rác phẩm chế tạo từ cát vụn rẻ tiền?
Tổng quản tức đến khó thở, Thiên Cung Lưu Ly trong tay ông là hàng thật giá thật.
Vụ làm ăn không thành, tổng quản nghĩ lại thì thấy cũng lạ, bèn phái người đi điều tra, tin báo về khiến ông ta sốc đến mức đầu óc quay cuồng... ngã lăn ra đất bất tỉnh.
Cái thứ Thiên Cung Lưu Ly này chỉ là sản phẩm thủy tinh hết sức bình thường ở Trung Chiếu!
Tên Cổ Tín chết tiệt, hắn ta đã lừa tất cả mọi người! >