Lại quay ra xem lại địa vị xã hội của những thành viên nòng cốt trong tổ chức của Khương Đồng Cơ hiện giờ.
Phong Cẩn là cao nhất, con trai thứ dòng chính của Phong thị, xuất thân từ danh môn thanh quý.
Vệ Từ là con cháu nhà sĩ tộc xuống dốc, Lang Nha Về thị đã chuyển về Biện Châu Trung Chiếu, bây giờ chỉ còn một mình anh ở đây.
Phong Chân cũng coi như là hoàn cảnh gia đình sa sút, cha mẹ mất sớm, họ hàng không tử tế, anh ta lại ăn chơi vô bờ bến, quả đúng là một tên phá của.
Ngoại trừ ba người trên, địa vị xã hội của những người còn lại càng thấp.
Từ những người trên là thấy, hiện tại Khương Bồng Cơ không có tư cách gì để thu hút nhân tài tự động gia nhập vào tổ chức của mình.
Nhưng nếu Phong thị công khai bày tỏ thái độ, đồng ý đứng về phía cô, tình hình sẽ thay đổi.
Thậm chí không cẩn Vệ Từ viết thư lừa đảo, ngay lập tức sẽ có người chủ động đến xin vào, có khi còn phải xếp hàng để xin vào nữa cơ.
Đây chính là danh tiếng và sức hiệu triệu của Phong thị trong giới danh sĩ thanh lưu.
Từ Kha hiểu rất rõ tai họa ngầm ẩn giấu trong vấn đề này, cậu mong rằng Khương Bồng Cơ có thể cẩn thận cần nhắc.
Nếu như dễ dàng đồng ý chẳng phải là sẽ “nuôi ong tay áo” sao? Một gia tộc bất kỳ lúc nào cũng có thể nhảy ra làm trò, thế mà Khương Đồng Cơ lại nói rằng điều kiện của đối Phương không quan trọng?
“Chủ công, điều này không giống...”
Từ Kha lắc đầu, vẻ mặt nghi ngờ.
Không giống phong cách làm việc của chủ công, bỏ qua Phong thì có nghĩa là tặng cho kình địch một nguồn tài nguyên nhân lực rất lớn.
Lúc này Khương Đồng Cơ vẫn đang livestream, trong số khán giả cũng có đại thần trong lĩnh vực cổ văn, dịch nội dung bức thư ra rồi bắt đầu phân tích mổ xẻ tình hình.
Tuy rằng khán giả đều là team ngồi ăn dưa lót dép hóng drama, nhưng bọn họ cũng đọc không ít tiểu thuyết nói về quyền mưu, thuyết âm mưu ùn ùn một đống, cái nào cũng sâu xa thâm độc vô cùng.
[Hôm Nay Ba Chương]: Streamer, nếu có đồng ý với điều kiện này có phải là sẽ chịu thiệt không? Theo như những gì Phong Chân đẹp giai nói thì binh lực của quận Thượng Dương không chống đỡ nổi đến mùa hè năm sau, cô cứ tấn công thẳng vào quận Thượng Dương cũng chẳng tốn bao nhiêu binh lực đầu mà. Bắt được Phong thị là được, nếu như để bọn họ tính toán con đường tương lai sau này, ngoắt một cái đâm cho cô một nhát sau lưng thì đúng là khổ. Không bằng bây giờ tàn nhẫn một chút, cẩn tắc vô áy náy.
[Ngày Mai Bốn Chương]: Mọi người đừng sốt ruột, chắc chắn Streamer đã có suy tính riêng của mình, có vị đại thần nào ngoi lên phần tích hem. Xem livestream mà cảm thấy IQ của mình không đủ dùng. Không được, mị phải lên taobao mua 100k IQ về bổ sung cho não mới được.
[Quỷ Tài Quách Phụng Hiếu]: Gia cho rằng, Streamer làm vậy không sai.
[ m Nhạc Gia – Gia Cát Cầm Ma]: Tưởng lấy cái acc quỷ tài là trở thành Quách Phụng Hiểu thật đấy hả, đổ không biết xấu hổ.
[Quỷ Tài Quách Phụng Hiếu]: Thằng ranh con lầu trên, nếu như gia không quỳ sớm thì sao có ba phần thiên hạ hôm nay?
Kênh livestream cũng không phải là nơi yên ổn, chuyện gây war cãi lộn chỉ vì một cái ID là chuyện thường ngày ở huyện.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Đám thanh niên bây giờ thật là, chẳng có đứa nào đáng tin cả. Để tôi phân tích cho mà nghe, đây là thả con tép bắt con tôm. Đầu tiên, mọi người còn nhớ cái kế hoạch mà Streamer đã vạch ra trước kia không? Nếu cô ấy muốn làm suy yếu quyền lực của các thế gia, giai đoạn đầu phát triển không thể để thế gia chiếm quá nhiều quyền lợi, nếu như Phong thị gia nhập liên minh, cô ấy đại khái sẽ khá bị động. Thứ hai, Phong thị vào cuộc sớm thì sẽ thu hút rất nhiều hận thù. Có câu “súng bắn chim đầu đàn”, nếu Xương Thọ Vương và hoàng đế bắt tay loại trừ Streamer trước rồi mới quay ra đánh nhau tiếp thì sao? Thứ ba, hiện tại Phong Cẩn đang làm việc cho Streamer, bọn họ lại là bạn tốt của nhau, vuốt mặt cũng phải nể mũi, chắc chắn là cô phải nể mặt Phong thị... Tuy vậy tôi vẫn cảm thấy lý do thứ ba có hơi vớ vẩn, Streamer không phải kiểu người nhận từ lương thiện, nhưng tôi vẫn thêm vào để cho bả có tí tình người hơn.
[Quỷ Tài Quách Phụng Hiếu]: Đương nhiên điều quan trọng nhất là, Phong thị coi thường Streamer.
Bình luận này vừa mới hiện lên đã có một loạt “6666”, với “tao đau lòng quá man” “sao bác lại nói thật thể hiện trên màn hình.
Khương Hồng Cơ âm thầm hít một hơi thật sâu, cố nhịn cảm giác muốn lôi đám quần chúng gặm dưa này ra đấm cho một trận.
Không biết người thật thà quá không
sống lâu à?
“Dưa xanh hái không ngọt, ăn vào chỉ đắng mồm thổi” Cô chép miệng, không phải là cô không biết mức độ quan trọng của Phong thị, nhưng có biết không thể ép buộc đối phương được: “Thay vì kết thù thì chúng ta thuận thế mà làm, kết mối thiện duyên. Chủ công của mấy người lòng dạ rộng rãi lắm, không chỉ chèo được thuyền mà còn có thể đua được thuyền rồng đấy. Ta đồng ý với điều kiện này rồi, để tỏ rõ thành ý, ta sẽ đích thân đến Thượng Dương một chuyến”
“Không thể được, sao chủ công lại tự tiện chạy khắp nơi được”
Bà quản gia Từ Kha bắt đầu đứng ngồi không yên, nào có đại boss nào không chịu ở yên trong hang ổ mà lại tung tăng chạy khắp xóm chứ?
Không sợ đi lạc rồi bị bắt giết à?
Khương Hồng Cơ chép miệng cười: “Ha, nếu ta mà không đến quận Thượng Dương thì có khi Hoài Du năm sau mới về lắm.”
Từ Kha nghẹn họng, sao chủ công nhà mình vẫn còn nghĩ đến chuyện này thế nhỉ?
Phong Chân bật cười, anh ta nói: “Chân đang lo, nếu chủ công mà đến quận Thượng Dương sợ là đến năm sau cũng chưa muốn về ấy”
Mượn cớ đi túm Hoài Du đang trốn việc để trốn việc luôn một thể, chủ công nhà mình trốn cũng nhanh lắm.
Khương Bồng Cơ lườm Phong Chân một cái, cái tên này có thể ăn ý một chút được không?
Từ Kha còn đang định khuyên tiếp, Vệ Từ đã nói: “Chủ công đến Thượng Dương đã nghĩ đưa ai theo cùng chưa?”
Thế cục đang nghiêng về một bên, Từ Kha cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Khương Bổng Cơ ngẫm một lát rồi nói: “Ta vốn đang nghĩ, Văn Chứng thận trọng lão luyện, qua đó làm việc khá đáng tin. Nhưng nghĩ lại vợ chồng nhà huynh ấy đã xa cách hơn một năm, giờ không dễ gì mới có thể đoàn tụ, ta cũng không muốn làm kẻ đáng ghét. Những người còn lại đều có trách nhiệm riêng, khó mà rời khỏi chức vụ được... Không bằng Tử Hiếu đi theo ta... có điều sức khỏe của huynh thế này không biết có chịu được mệt mỏi đường xa không?”
Vẻ mặt Vệ Từ thoáng thay đổi, anh đáp: “Sức khỏe của Từ không có gì đáng ngại, nhưng mà sảnh chính vụ bận rộn, sợ là không rời ra được, không biết để Tử Thực...”
Khương Bồng Cơ ngắt lời anh, nói: “Huynh vẫn còn phải dưỡng bệnh tẩm bổ, vốn dĩ không làm được những chuyện rườm rà phiền toái. Cứ quăng hết cho Tĩnh Dung là được, dù sao huynh ấy cũng gánh được lượng công việc của hai người, không dùng thì phí phạm... Huynh làm việc cẩn thận, ta nhắm trúng huynh rồi đó nhá”
Vệ Từ: “...”
Dương Tư bị gọi là “không dùng thì phí phạm” lại cười lạnh.
Gã vẫn đang ở trong sảnh chính vụ đây này, bọn họ coi gã là người vô hình chắc?
Cái gì gọi là “không dùng thì phí phạm”, lương tâm của mấy người không đau à?
Đến bây giờ Dương Tư vẫn không đồng ý nhập bọn, nhưng bị món ngon quyến rũ nên gã nhất thời không nỡ đi.
Ỷ vào ẩm thực ngon mà bắt nạt gã, áp bức bóc lột sức lao động của gã, sao da mặt của cái tên Liễu Hi này dày thể:
Biết bốn chữ “mặt dày vô sỉ” này viết thế nào không?
Vệ Từ được Từ Kha gửi gắm kỳ vọng, nhất định phải quản thúc chủ công nghiêm ngặt, đừng để cố xảy ra chuyện gì.
Đi lại bên ngoài đầu giống ở trên địa bàn của mình, làm gì cũng cảm thấy nguy hiểm.
Không thấy thế lực chư hầu có kì vọng tranh giành với Thái Tổ của Đại Hạ thời loạn mười sáu nước nhất vì sao lại tan rã à?
Còn không phải là vì chư hầu thích đi săn, tự kiêu vào võ nghệ của mình, thích chạy lung tung sau đó bị kẻ thù cho một phát nhất tiễn xuyên tim à.
Không có chủ công, đám con cái tranh nhau, bề tôi mưu phản, cả thế lực to như vậy cứ thế mà sụp đổ.
Từ Kha sợ Khương Đồng Cơ cũng gặp chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Bên ngoài nguy hiểm lắm, tuy Hồng Liên Giáo và Thanh Y Quân đã suy yếu nhưng vẫn còn rất nhiều nạn dân chạy trốn mà.
Khương Bồng Cơ không quan tâm đến cái này, tất cả đều chuẩn bị gọn nhẹ, chỉ có bốn, năm mươi hộ vệ đi theo.
Để bảo đảm phòng thủ ở hậu phương, cô chỉ dẫn theo Điển Dân, Phong Chân và Vệ Từ, cái tên chen vào giữa kia là mặt dày chạy đến đòi đi ké.
Vốn dĩ cô còn định dẫn cả Khương Lộng Cầm đi, có điều việc huấn luyện mùa đông của doanh trại nữ binh còn cần Khương Lộng Cầm giám sát, chỉ đành thôi. >