Lúc đầy tớ bẩm báo, Phong Khuế đang đánh cờ với cha mình. Nghe được tin này, anh bất giác ngẩng đầu nhìn Phong Nhân. “Không ngờ Liễu Hi lại đến, quả là can đảm” Phong Nhân cười, ông và Phong Khuê đều là người thích thông dong mở màn rồi tăng dần tốc độ, thế có từ từ bày ra dần biến thành phức tạp khiến người ta khó mà suy xét: “Can đảm hơn Liễu Xa” Về chủ công của Phong Cẩn, Phong Khuê vẫn hơi tò mò: “Nếu như con nhớ không nhầm thì trước đây phụ thân đã gặp Liễu Hi rồi ạ? Cậu ta là người như thế nào? Việc cha con Liễu Xa ở nhờ phủ Phong thị trong kỳ đánh giá ở Thượng Kinh năm đó, Phong Nhân đã từng nói với Phong Khuê. Phong Nhấn đáp: “Là một thiếu niên có khí phách, ngay thẳng hơn phụ thân cậu ta nhiều” Có điều ông chẳng ngờ Liễu Hi lại có dã tâm này! Nhưng nghĩ đến Liễu Xa và hoàng thất Đồng Khánh không hợp nhau, hai bên tồn tại mâu thuẫn không thể thỏa hiệp thì ông cũng có thể hiểu được. “Nếu chỉ như thế thì e rằng không thể nào khiến Hoài Du cảm phục, con rất muốn gặp cậu ta” Phong Khuê cười bình thản, mặc dù anh đã li hôn và còn nuôi hai đứa con, nhưng do không bị Phong Đỗ thị thần kinh quấy rầy nên trông như thể mất đi gánh nặng, cả người đều nhẹ nhõm hẳn. Mặc dù rất muốn sớm gặp Khương Đồng Cơ trong truyền thuyết nhưng thân phận của Phong Khuê không tiện ra ngoài thành tiếp đón. Dù sao Phong thì cũng không phải “thần dân” của Khương Bồng Cơ, địa vị thân phận của hai bên ngang nhau chứ không phải cấp trên cấp dưới. Phong Nhân nói: “Vội cái gì chứ? Đằng nào chẳng gặp, hy vọng cậu ta sẽ không làm người ta thất vọng” Ấn tượng của Phong Nhân với Khương Hồng Cơ rất tốt, ấn tượng tốt này cũng không phải vì cô là “con trai của Liễu Xa”, cái thân phận “con trai Liễu Xa” này còn làm cô giảm điểm. Nếu như Liễu Hi và Liễu Xa hai mặt ba lòng giống nhau thì ông mới không yên tâm. Phong Nhân cảm thấy Khương Hồng Cơ tốt chỉ vì chuyện ở suối nước nóng Kế Sơn năm đó, lúc Phong Cẩn bị Bắc Cương lỡ tay làm bị thương, chỉ có Khương Đồng Cơ dũng cảm ra mặt. Chủ công trọng tình bạn, nghĩa khí như thế, so với loại bạc tình bạc nghĩa thì tốt hơn nhiều. Có điều... Phong Nhân cho rằng Khương Đồng Cơ trọng tình trọng nghĩa, Phong Cẩn lại cảm thấy chủ công nhà mình còn vô tình bạc nghĩa hơn cả kẻ hay thay lòng đổi dạ. Anh vội vàng ra khỏi thành nghênh đón, vui mừng khôn xiết, chủ công nhà anh lại đội thẳng xuống một câu: “Hoài Du, cậu định trước Tết hay sau Tết trở về?” Khương Bồng Cơ xuống ngựa, tay vẫn nắm dây cương, Phong Cẩn vừa chắp tay thi lễ xong, cô đã chọc vào cái chân đau của anh. Phong Cẩn mù mờ chưa hiểu ra sao, nhìn Khương Đồng Cơ như cười như không mà tim đập thình thịch. Đợi chút... Cô nói: “Tài liệu ở sảnh chính vụ đã tích tụ sắp đến xà nhà rồi, bọn Hiếu Dư giúp cậu nhưng cậu vẫn phải trở về” Nụ cười trên mặt Phong Cẩn cứng lại. Anh ghé sát vào Khương Đồng Cơ, nhẫn nhịn tâm trạng phức tạp trong lòng, nghiến răng nghiến lợi khẽ nói với cô: “Chủ công, lần này Cẩn trở về chính là lập công lớn cho ngài. Không nói công lao thì cũng đã tốn công sức... Kết cục ngài lại ban thưởng như thế này sao?” Bình thường Phong Cẩn rất ít khi dùng từ “ngài” trang trọng như thế, giờ là cố ý nhấn mạnh. Khương Bồng Cơ bình tĩnh và nhàn nhã đặt tay trong tay áo, hai tròng mắt đều nhuộm ý cười. “Chuyện nào ra chuyện nấy” Cô thản nhiên nói: “Hoài Du lập công lớn đương nhiên sẽ ban thưởng hậu hĩnh, song cố ý chây lười, dây dưa ở quận Thượng Dương không chịu trở về cũng là sự thật nhé. Là chủ công thì phải thưởng phạt phân minh, có thưởng có phạt mới khiến người tâm phục khẩu phục” Vẻ mặt Phong Cẩn đổi sắc như chiếc đĩa pha màu vẽ, anh phải dùng ý chí mạnh
mẽ lắm mới không động thủ với chủ công. Vệ Từ tỏ vẻ “Ta đây chẳng nhìn thấy gì cả”, Phong Nhân thì không chút nể nang mà cười xem kịch hay. Có mỗi đám người xem livestream còn chút lương tâm, biết thương xót Phong Cẩn. [Tết Đoan Ngọ An Khang]: Ha ha, Streamer à, lương tâm của cô có đau không thể? Vừa nãy nhìn cục cưng Phong Cẩn vui mừng cưỡi ngựa ra khỏi thành, không cả kịp tút tát nhan sắc. Anh chàng vui mừng như thế mà vừa gặp mặt cố đã giới cho người ta một chậu nước lạnh. [Quốc Tế Thiếu Nhi Vui Vẻ]: Đâu chỉ là nước lạnh, phải là băng tuyết nghìn năm mới đúng, tim cũng lạnh ngắt cả rôi. [Ngày Mai Có Ngoại Truyện]: Trước khi gặp Streamer, tâm trạng của cục cưng Phong Cẩn nhất định là thật mong gặp được chủ công, cầu khen ngợi, cầu phần thưởng, cầu yêu thương. Sau khi gặp Streamer, tâm trạng anh chàng như kiểu, mẹ nó, chủ công gì chứ, ông đây muốn nhảy việc! [Cục Cưng Phong Cẩn Oan Ức]: Tâm trạng của Phong Cẩn rất tệ, chẳng muốn nói gì mà còn muốn ném cho Streamer một con chó. [Cục Cưng Chủ Công Xem Kịch]: Streamer vô đạo đức tiếp nhận con chó của Phong Cẩn ném đến còn vui vẻ “yêu” nó ấy chứ. Nhìn đám người xem livestream vô liêm sỉ, Khương Bồng Cơ rất muốn lôi hệ thống ra ngoài đập cho một trận. Hệ thống thiết lập cho phòng livestream nhiều quyền hạn như thế, sao không hạn chế quyền bình luận chứ? Nhìn đống bình luận vừa rồi xem, đó là thứ có thể cho trẻ con xem ư? May mà Phong Cẩn hiểu vị chủ công kiếm bạn thân này nên buồn bực trong lòng một lúc rồi cũng vứt sang một bên. Chỉ là trốn việc mấy ngày bị bắt thôi mà. Mới có vài ngày thì tích lũy được bao nhiêu công văn chứ. Bởi vì trước đó đã đánh tiếng nên lính gác cho đi thẳng, Phong Cẩn đón Khương Đồng Cơ vào thành. “Chủ công thật sự đồng ý điều kiện kia ư?” Phong Cẩn khẽ hỏi cô, trong lòng khá lo lắng. Tính khí của Khương Hồng Cơ như thế nào anh hiểu, người lên nhầm thuyền giặc còn đừng mong xuống thuyền, sao cô lại dễ dàng đồng ý với điều kiện của Phong thị Cô đáp: “Tại sao lại không đồng ý chứ? Đây là hai bên thuận mua vừa bán, không tổn thất một binh một tốt nào mà lấy được quận Thượng Dương, tốt thế còn gì” Về phần Phong thị? Quận Thượng Dương chính là của cô, Phong thì sau này cũng là của cô thôi. Dù cho người nắm quyền của Phong thị là ai thì người đó cũng sẽ thua trong tay cô. “Hơn nữa, thiên hạ sau này cũng là ta chứ huống chi là Phong thị” Đối với cô mà nói, chẳng qua là đồ của mình để người ta cầm một thời gian rồi sau đó lại về tay cô thôi, có mất mát gì đâu. Theo như kịch bản này, Phong Cẩn hẳn nên khuất phục trước sự hùng mạnh của Khương Đồng Cơ, nhưng mà... Bây giờ anh chỉ cảm thấy, chủ công nhà mình lại tái phát bệnh cũ rồi, chính là bệnh tinh tướng. Phong Cẩn cũng muốn Khương Hồng Cơ thắng cuộc, nhưng chuyện đời thất thường, ai dám đảm bảo sau này sẽ như thế nào chứ? “Vậy thì Cẩn rất mong chờ” Khương Bồng Cơ lạnh lùng giội nước lạnh: “Đợi cậu làm xong đống việc tích trữ ở sảnh chính vụ mà còn sống thì tính tiếp, xem sau này cậu có dám trốn việc không?” Phong Cẩn: “...” Anh cảm thấy nếu như sau này Khương Đồng Cơ thua thì chắc hẳn là vì cái miệng ba hoa này, sao lại gợi đòn thế nhỉ? Phong Cẩn cho người thu xếp ổn thỏa hộ vệ và xe ngựa, sau đó dẫn đoàn Khương Bồng Cơ tiến vào Phong thị, Phong Nhân đã đợi từ lâu. Sĩ tộc quận Thượng Dương không ít nhưng tất cả những sĩ tộc khác hợp lại cũng không có quyền lực bằng một phần mười Phong thị, ý kiến của bọn họ gần như là không đáng quan tâm. Chỉ cần Phong thị đồng ý dâng quận Thượng Dương thì chuyện này coi như ván đã đóng thuyền rồi. >