Thời gian có hạn nên Khương Bồng Cơ không thể dây dưa quá lâu với Hồng Liên Giáo, càng kéo dài thì càng bất lợi cho cô. Cho nên... cô có một cách... Cặp mắt Khương Đồng Cơ lóe sáng, tim Vệ Từ giật thót, mơ hồ có dự cảm không lành. Anh hiểu quá rõ cái vị nào đó rồi, mỗi lần có để lộ biểu cảm và ánh mắt như vậy thì chắc chắn trong bụng cô đang nảy ra suy nghĩ kỳ quái nào đấy. Khương Bồng Cơ hỏi kế sách của Dương Tư, đúng như trong dự đoán của gã. Gã đã dám lên tiếng đương nhiên là có chuẩn bị trước. “Mời Liễu Huyện lệnh nhìn nơi này...” Dương Tư nhìn vào tấm bản đồ treo trong sảnh chính vụ nói: “Tư cho rằng có thể tấn công từ chỗ này” Khương Hồng Cơ nhìn theo hướng Dương Tự chỉ, phát hiện ra đó là một thành nhỏ bỏ hoang ở vùng giáp ranh quận Thừa Đức. Từ trên bản đồ có thể thấy vùng đất này dường như không có gì đặc biệt, song nếu bình thường như vậy thì Dương Tư đã chẳng đề nghị đánh từ nơi này. “Từ đây?” Cổ cau mày, những người khác cũng suy xét theo hướng suy nghĩ của Dương Tư. Kỳ Quan Nhượng và Dương Tự đều thích sử dụng những kế sách xảo quyệt, thành ra rất “hiểu lòng nhau”, anh ta nhanh chóng hiểu ra ý định của Dương Tư. Mục đích của Dương Tự không phải là vì sức phòng ngự tệ hại của thành nhỏ này mà là nhắm vào con đường núi đằng sau tòa thành này. Mạnh Hồn cúi đầu cạy da chết trên tay, thi thoảng lại quay sang nói gì đó với La Việt, hai người bọn họ đều thuộc kiểu “lão làng”, biết thừa với chút tri thức của mình sẽ chẳng cho được ý kiến hay ho gì, nhưng Điển Dần và Lý Vân – hai cậu chàng tò mò này lại khác. Nửa năm nay, Điển Dần được phương Bồng Cơ cất nhắc, bây giờ đã là phó hiệu úy trong doanh tân binh. Nếu như không có gì bất ngờ thì cuộc chiến lần này anh ta sẽ dẫn binh xuất chinh. Có điều tính cách anh ta tương đối khép kín trầm tính, cái gì không hiểu cũng giấu trong lòng, sau đó đi hỏi riêng. So ra thì Lý Vân tương đối hướng ngoại, anh khá hòa đồng với mọi người, có điều gì sẽ hỏi thẳng. Anh nói: “Dương tiên sinh, Uân nhìn trái nhìn phải cũng không thấy nơi này có gì đặc biệt? Dương Tự cười: “Hán Mỹ nhìn lại lần nữa xem, cậu có thấy nơi này có gì đặc biệt không?” Ngón tay gã di chuyển, đúng như dự đoán của Kỳ Quan Nhượng, mục đích của Dương Tự là con đường núi nằm sau thành. Lý Vân còn chưa hiểu ra, Dương Tư liền giải thích: “Muốn dùng tốc độ nhanh nhất để đánh bại Hồng Liên Giáo, đập tan nhuệ khí của bọn chúng thì chỉ dựa vào tinh binh tướng tài là không đủ. Nếu như Hồng Liên Giáo quyết tâm cố thủ, tập trung binh lực đối kháng, càng kéo dài thời gian sẽ càng bất lợi cho Liễu Huyện lệnh. Huống chi, bây giờ đã gần đến Tết, chỉ cần một chút bất lợi, khí thế bên ta sẽ bị tổn thất lớn. Trong tình huống như thế này, chỉ có tập trung binh lực bất ngờ tấn công vào một nơi, phần thắng mới cao” Dương Tư có ấn tượng khá tốt với Lý Vân, trước đó cậu trai này đã đan cho gã một đôi găng tay giữ ấm và một cái bao cổ hình tròn. Cho nên, bạn Dương Tự từ trước đến nay không thích quan tâm đến người khác lại vô cùng kiên nhẫn với Lý Vân. Gã nói tiếp: “Con đường này được xây dựng vào những năm loạn mười sáu nước, hiện tại đã lâu không tu sửa, đường rất khó đi, bị bỏ hoang nhiều năm, dân chúng thích những con đường lớn an toàn hơn. Trước khi những con đường lớn được mở thì con đường này nối liền hai huyện Phong Hồ và Kim Môn” Quy định phân chia địa giới hành chính thời Đại Hạ cũng giống chế độ quận huyện mà khán giả xem livestream đã biết, nhưng có một điểm khác biệt. Năm nước Đông Khánh, Nam Thịnh, Bắc Uyên, Tây Xương và Trung Chiếu đều tự khoe mình là chính thống của triều Đại Hạ, nên rất nhiều chế độ đều rập khuôn theo Đại Hạ. Nhưng mà trong quá trình rập khuôn cũng tiến hành một số cải cách nhất định. Quận Phụng Ấp bao gồm huyện Thành An, huyện Giác Bình, huyện Mậu Lâm và huyện Tương Dương, bây giờ tất cả đều nằm trong tay Khương Hồng Cơ, không phải nói nhiều nữa. Quận Thừa Đức cũng có bốn huyện lần lượt là: Hồng Liên, Kim Môn, Phong Hồ cùng với Thu Vũ. Người sáng lập ra Hồng Liên Giáo có nguyên quán tại huyện Hồng Liên, cũng chính vì thế mà giáo phái tà
giáo mới lấy tên là Hồng Liên Giáo. Tòa thành nhỏ mà Dương Tư chỉ thực chất nằm tại một nơi giáp ranh gần với huyện Phong Hồ và huyện Kim Môn, ban đầu chỉ là một thôn làng hẻo lánh, nhưng vì con đường núi này liên kết thương mại hai nơi lại với nhau, các thương nhân qua lại buôn bán tấp nập, nơi đây mới dần dần phồn vinh, biến thành một thành trấn nho nhỏ. Có điều đường núi khó đi, thời kì giữa của triều Đại Hạ, quan phủ đã mở một con đường khác, từ đó trở đi con đường núi dần dần không còn được sử dụng nữa. Không có lợi ích kinh tế mà các thương nhân mang lại, tòa thành nhỏ phồn vinh này cũng bắt đầu trở nên vắng vẻ. Bây giờ nó là một trạm gác của Hồng Liên Giáo, một lần nữa có được chút sức sống. Có điều con đường núi đó đã sớm bị người ta lãng quên. Cho dù nó vẫn còn nằm trên bản đồ nhưng lúc hành quân đánh trận hay buôn bán qua lại đều không còn ai nghĩ đến nó. Dương Tự giải thích một hồi, Lý Vân cũng coi như hiểu dự tính của Dương Tự rồi. Anh hỏi: “Ý của Dương tiên sinh là chúng ta mượn con đường này lần lượt đột kích cả hai huyện Phong Hổ và Kim Môn?” Dương Tư lắc đầu nói: “Tuy rằng Hồng Liên Giáo chỉ là lũ ô hợp nhưng số lượng rất đông, nếu như chia binh ra tấn công e là sẽ gặp phải trở ngại, bất lợi đối với chúng ta. Theo như địa hình của con đường này, Tư đề nghị chúng ta nên tấn công trọng điểm vào huyện Kim Môn. Mọi người nhìn chỗ này, tuy con đường thông ra huyện Kim Môn khá dài nhưng độ dốc thoai thoải, có thể giúp binh sĩ tiết kiệm thể lực, đến lúc đó tấn công cũng dễ dàng hơn...” Theo gã thì tốt nhất là tập trung binh lực đánh úp một huyện, chiếm được rồi mới tiếp tục đánh những nơi khác. Binh lực của bọn họ không nhiều bằng Hồng Liên Giáo, chia ra thì quá mạo hiểm. Lý Vân ừ một tiếng rồi lại hỏi: “Dùng con đường này thì phải làm thế nào với các vũ khí công thành? Đường núi bỏ hoang lâu năm chắc chẳng kiên cố cho lắm, binh sĩ cẩn thận thì vẫn có thể đi qua được, nhưng nếu mang theo thang máy hay trục phá thành thì rất nguy hiểm. Mà không có vũ khí công thành thì kể cả chúng ta có thể điều động toàn bộ hai mươi nghìn binh mã thì bọn chúng vẫn có thể lợi dụng tường thành để kéo dài thời gian” Cho dù bọn họ có thắng có lẽ cũng phải đổ rất nhiều máu. Binh lính huấn luyện lâu như vậy, ai nấy đều là tinh binh, đều là báu vật trong mắt võ tướng. Chết trong một trận chiến không có khí giới công thành thì quá oan uổng rồi. Nhưng Dương Tư đã dám để ra ý kiến này thì đương nhiên là cũng đã có kế sách ứng phó. Gã nhếch mép cười, quay đầu nhìn sang Khương Đồng Cơ. “Chuyện này đương nhiên phải làm phiền Liễu Huyện lệnh rồi” Lý Vân kinh ngạc: “Chuyện này liên quan gì đến chủ công?” Khương Bổng Cơ khẽ nhướng mày, thái độ rất bình tĩnh thong dong, đối mặt với vấn đề Dương Tư vừa đá sang, cố bình tĩnh tiếp lời. Cổ nói: “Đúng như những gì Hán Mỹ đã nói, vũ khí công thành rất khó vận chuyển qua khe núi, vậy thì chúng ta không chuyển nữa” Lý Vân lo lắng vội nói: “Nhưng mà chủ công, không có khí giới công thành binh lính làm sao leo được lên cổng thành cao trăm trượng chứ?” Mạnh Hồn ngồi bên cạnh Lý Vân âm thầm giật giật ống tay áo của anh, ý bảo anh chàng đừng có kích động thế. Lúc này Lý Vân mới phát hiện ra mình đã kích động đến nỗi đứng bật dậy, có cảm giác rất nổi bật. Gương mặt xinh trai đỏ lên rồi ngoan ngoãn ngồi lại xuống ghế. Anh tạ lỗi: “Vừa nãy Vân thất lễ, xin chủ công thứ tội” Khương Bồng Cơ cũng không trách Lý Vân: “Hán Mỹ tính tình thật thà sao có thể coi là tội được? Có lẽ mọi người cũng đã từng nghe, chúng ta có một nội gián trong Hồng Liên Giáo. Nội gián sẽ giúp chúng ta truyền tin giả. Chỉ cẩn Hồng Liên Giáo tin rằng hướng tấn công chủ chốt của chúng ta là huyện Phong Hồ, khiến bọn chúng sợ hãi điều động toàn bộ binh lực ở huyện Kim Môn gần đó là quân ta có thể đánh úp huyện Kim Môn bằng kị binh... Kế này, mười phần chắc chắn” >