Ngọn lửa chiến tranh lan tràn, cát bụi thốc lên. Trống trận như sấm, tiếng hố đánh giết rung trời. Hồng Liên Giáo đã thất bại mấy lần, sau khi chia quấn lại liên tiếp gặp khó khăn bên ngoài huyện Kim Môn, sĩ khí uể oải, ý chí chiến đấu rời rạc. Không biết một nhóm quân địch từ đầu chui ra, đánh thẳng vào phía sau Hồng Liên Giáo, Kỳ Quan Nhượng ở trong huyện Kim Môn cũng ra lệnh mở cửa thành, điều động binh lính ra nghênh, cầm chân quân chủ lực ở đằng trước, khiến bọn chúng không thể chú ý đến cả phía trước và phía sau... Kỳ Quan Nhượng chỉ huy binh lính kết thành từng đội phá vỡ thế trận của Hồng Liên Giáo, bao vây tiêu diệt. Hồng Liên Giáo phản kích bọn họ lập tức tản ra, đợi đến khi bọn chúng sợ hãi lại tụ lại xông lên chém giết... Dưới sự chỉ huy của Kỳ Quan Nhượng, Hồng Liên Giáo chỉ cảm thấy kẻ địch của bọn chúng y như một cục kẹo mè xửng dính răng vô cùng, cắn mãi không ra. Đại bộ phận quân chủ lực của Hồng Liên Giáo đều tụ tập ở đằng trước, Kỳ Quan Nhượng bám riết lấy bọn chúng như một cái kẹo mè xửng, khiến bọn chúng không thể quay lại cứu viện phía sau. So với cách đánh quanh co “ôn hòa” của Kỳ Quan Nhượng, Vệ Từ lại tỏ ra ngang ngạnh dứt khoát. Bởi có sự quản chế nghiêm khắc của Khương Bồng Cơ nên sau khi tân binh mới vào doanh, thứ đầu tiên bọn họ được truyền thụ không phải là huấn luyện thể năng mà là chấp hành mệnh lệnh như thế nào. Chính vì thế cho dù binh lính mà Vệ Từ dẫn theo đều là tân binh nhưng bọn họ đều chấp hành mệnh lệnh đến nơi đến chốn. Cho dù thể năng và tố chất tác chiến không thể so với binh lính lão luyện nhưng tân binh vẫn mạnh hơn đám giáo đổ hỗn tạp của Hồng Liên Giáo kia gấp mấy lần. Vệ Từ biết rất rõ, Kỳ Quan Nhượng đang cầm chân quân chủ lực của Hồng Liên Giáo, tranh thủ thời gian quý báu cho mình. Tốc độ bao vây tiêu diệt của bên Vệ Từ lại càng nhanh, khiến cho Hồng Liên Giáo tổn thất càng nhiều, áp lực bên Kỳ Quan Nhượng cũng càng nhỏ. Để mở rộng thành quả cuộc chiến, Vệ Từ chọn trận thế tiến công khá cứng rắn. Lấy tiên phong làm mũi nhọn, sắc bén mà nhanh chóng đột phá, tuy nhỏ hậu phương vốn dĩ đã hỗn loạn không còn trật tự của Hồng Liên Giáo. Sắp xếp quân lính ở hai cánh thiên về hướng phòng ngự, mạnh mẽ kiên quyết, chú trọng tốc độ, đồng thời bảo vệ quân chủ lực cánh giữa, khuếch trương thành quả cuộc chiến, tiêu diệt Hồng Liên Giáo. Đội cung tiễn và bộ binh dùng trường thương ở giữa phối hợp với quân tiên phong và hai cánh, bắn chết quân địch, dọn sạch cản trở. Đội quân Về Từ thống lĩnh như một cái kéo lớn, xé rách hậu phương của Hồng Liên Giáo dễ như bỡn, khiến cho hai cánh quân đằng sau của bọn chúng không thể phối hợp chi viện. Ánh đạo bóng kiếm loang loáng, mưa tên rơi rào rào. Xác người ào ào đổ gục, khắp nơi đều là những mảnh chân cụt tay cụt. Binh lính trong huyện Kim Môn cộng với tân binh mà Vệ Từ dẫn theo tổng số đạt hơn mười nghìn người, quân số của Hồng Liên Giáo vẫn nhiều gấp ba lần bọn họ. Nhưng trên chiến trường đâu phải là phe nào nhiều quân hơn là phe đó thắng? Dưới sự tấn công của Vệ Từ và sự cầm chân của Kỳ Quan Nhượng, Hồng Liên Giáo thương vong vô số, lòng quân sụp đổ. Bọn chúng thử liều chết chống cự, cố gắng lần cuối cùng, tập trung binh lực phá vây thoát ra ngoài. Nhưng Vệ Tử và Kỳ Quan Nhượng phối hợp khá ăn ý. Kỳ Quan Nhượng chuyển từ cầm chân sang thế bao vây, còn Vệ Từ lại chuyển từ tấn công sang thế “xua đuổi”. Hai người giống như hai ngư ông dày dạn kinh nghiệm, tuy không trao đổi với nhau nhưng lại có thần giao cách cảm, chỉ huy quân lính biến thành một tấm lưới kiên cố, lùa đám cá nhỏ Hồng Liên Giáo đang hoản loạn vào một chỗ, thu mẻ lưới sau cùng! Bắt làm tù binh! Mãi cho đến khi hoàng hôn đã đỏ rực, Kỳ Quan Nhượng mới tiếc nuối lệnh cho người đánh chuông thu quân. “Nhượng còn tưởng là Tử Thực đến cơ đấy” Tuy Phong Chân là lãng tử, không được hòa hợp lắm với Phong Cẩn và Từ Kha, nhưng Kỳ Quan Nhượng lại khá thích tên này. Tính cách và phong cách của anh ta rất thích hợp để thống lĩnh tân binh chi viện cho huyện Kim Môn. Nhưng không ngờ, cuối cùng người dẫn quan đến lại là
Vệ Từ. Ngẫm lại thì phong cách làm việc bình thường của Vệ Từ thật sự là khác xa với tác phong trên chiến trường. Kỳ Quan Nhượng bất giác đánh giá kỹ vị đồng nghiệp ôn hòa yếu ớt này lại lần nữa. Không ngờ nha, người anh em! Vệ Từ sợ lạnh nên mặc dày hơn người xung quanh, bên ngoài còn khoác thêm một lớp áo choàng bằng lông thỏ, nhìn từ xa trông không khác gì một quả cầu tuyết. Giống như Dương Tự cứ nhìn thấy Kỳ Quan Nhượng là cảm thấy lạnh, Kỳ Quan Nhượng nhìn thấy Vệ Từ cũng nóng hết cả người. Nghe Kỳ Quan Nhượng nói vậy, Vệ Từ cười, ho nhẹ: “Tử Thực bận rộn, lại ở Thượng Dương với Hoài Du, đi đi về về mất thời gian sợ làm chậm trễ kế hoạch của chủ công. Thế nên đành để người nhàn rỗi là ta đây đến chia sẻ gánh nặng với chủ công” Sự thật đâu phải như thế, mới đầu Phong Chân còn cướp để được đi, mệt chết với đám công văn đầu sướng bằng đi đánh giặc? Nhưng mà cái tên Vệ Từ mặt mũi sáng sủa lòng dạ đen tối này chuyên môn lừa đảo bạn bè. Từ Trương Bình, Dương Tự cho đến Phong Chấn, có lúc nào là anh “nương tay” không? “Bây giờ chủ công đang ở đâu?” Vệ Từ vội vàng hành quân suốt đêm, căn bản không có thời gian rỗi để nghe tin tình báo. Kỳ Quan Nhượng kể vắn tắt lại tình hình chiến trường hiện tại. Huyện Kim Môn được giữ vững, huyện Hồng Liên gần như là lừa được về tay, vừa hay Về Từ dẫn binh đến, có thể để anh sang đó trấn giữ. Hồng Liên Giáo đang nội chiến trong huyện Thu Vũ, Khương Đồng Cơ và Kỳ Quan Nhượng lại cố ý phong tỏa tin tức, bọn chúng tạm thời sẽ không biết tình hình bên này đã thay đổi. Khương Hồng Cơ có thể lợi dụng chênh lệch thời gian, quay lại tấn công huyện Phong Hồ, đợi khi tình hình ba huyện ổn định rồi lại quay sang xử lý tàn dư của Hồng Liên Giáo. Vệ Từ vẫn luôn giữ biểu cảm ôn hòa, cẩn thận lắng nghe. Kiếp trước anh theo Vệ thị chuyển từ Lang Nha về Biện Châu Trung Chiếu quá sớm, lại là một người vô hình không được coi trọng, bèn dứt khoát ẩn cư lánh đời. Dù vẫn quan tâm đến chuyện trong thiên hạ nhưng đa phần tin tức là ở Trung Chiếu, còn Đông Khánh thì anh chỉ biết đại khái. Có lẽ là do con yêu nghiệt mà Liễu Trần đại sư nói quấy phá, đánh cắp vận mệnh quốc gia của Đông Khánh và khí vận của chúng sinh, khiến rất nhiều việc xảy ra trước. Kiếp trước Hồng Liên Giáo xuất hiện muộn hơn rất nhiều. Hồng Liên Giáo ngủ đông truyền giáo ở phương Bắc mấy năm, tích lũy một lượng giáo đồ khổng lồ, phân bố rộng khắp, cuối cùng giáo chủ thừa cơ khởi nghĩa. Có được sự ủng hộ của dân chúng phương Bắc, triều đình không thể làm gì, mấy lần đều bị thiệt thòi, ngay đến Thanh Y Quân khởi nghĩa cùng thời kì cũng chỉ đành né tránh. Bây giờ Hồng Liên Giáo vẫn chưa trưởng thành, giáo lý vẫn chưa ăn sâu vào lòng người, bằng không thì khó mà chiếm được quận Thừa Đức. “... Chủ công đi đến huyện Thu Vũ rồi sao?” Vệ Từ hỏi. Kỳ Quan Nhượng trả lời: “Theo như tính toán thì chắc là vậy. May là có huynh đến, bằng không Nhượng thật sự là bận tối tăm mặt mũi. Tuy rằng Hồng Liên Giáo chỉ là một lũ ố hợp nhưng bản lĩnh mị dân của chúng không hề yếu. Mấy ngày giữ thành có rất nhiều lần dân chúng định tấn công hoặc mua chuộc binh lính thủ thành, bắt được hơn hai mươi người, chưa kể những kẻ ẩn trong bóng tối chưa kịp hành động nữa” Vệ Từ cau mày: “Đám giáo đổ ngoan cố này tốt nhất là đừng giữ lại, để tránh hỏng việc lớn? Một con sâu làm rầu nồi canh. Để cái đám ngư dân đầu óc có vấn đề này lại ai biết được lúc nào bọn chúng sẽ gây họa? Phải diệt trừ tận gốc đám Hồng Liên Giáo này. Nghĩ đến kiếp trước, biểu cảm trên mặt Vệ Từ trở nên tối tăm, trong đôi mắt sáng loáng thoáng hiện lên sát ý, ngay đến gương mặt ôn hòa cũng trở nên lạnh lùng. Hiểu được ý định của Vệ Từ, Kỳ Quan Nhượng thoáng cau mày. Vệ Từ đang muốn giết hết? >