“Cầm lấy kẻo nhiễm lạnh đó.”
Trong lúc hai cha con nói chuyện, phu nhân đưa ấm sưởi cho con trai.
“Cám ơn mẹ”
Vị phu nhân cười hiền từ, bầu không khí gia đình vô cùng hài hòa.
Thanh niên chà xát ấm sưởi, bàn tay lạnh ngắt dần ấm lên, bỗng nhớ tới cái gì đó, thanh niên cười nói: “May Liễu Hi đưa đủ giấy trúc, nếu không chắc cũng bó tay với đồng bảo bối của cha, chỉ có thể quăng bớt...”
Người đàn ông trung niên đáp: “Có mà quăng mày xuống ấy, sao vứt bỏ được bảo bối mà cha mày đã tích góp cả nửa đời chứ?
Thanh niên nghẹn lời: “.”
Phải cha ruột không đấy!
Nghĩ tới những ngày khổ cực như bị đi đày vừa rồi, thanh niên cảm thấy nhức não.
“Cha à, vị Liễu Hi này rốt cuộc là người thế nào?” Thanh niên một tay ôm ấm sưởi, một tay chống cằm suy tư: “Liễu Hi chỉ là một huyện lệnh, nay lại nắm trong tay cả Hoàn Châu, vừa nhìn đã biết là người có dã tâm không nhỏ, cậu ta có khác gì mấy người Hoàng Tung? Ông Năm còn đang giúp đỡ Hoàng Tung kìa, chẳng lẽ Liễu Hi đáng tin hơn Hoàng Tung à? Chạy một quãng đường xa như thế tới huyện Tương Dương giữa trời đông giá rét...”
Người đàn ông trung niên nhíu mày.
“Sao giống nhau được?”
Thanh niên nghe xong bất giác cứng người, sợ bị cha giáo huấn.
Trước mặt người ngoài, người đàn ông trung niên rất ít nói, nhưng với người thân ông lại không hề tiếc lời.
“Con chỉ thấy một mình Liễu Hi mà quên đi thân phận khác của cậu ta, cậu ta chính là con trai của Liễu Xa. Liễu Hi chỉ có một Hoàn Châu, nhưng Liễu Xa còn có quận Hứa và Sùng Châu, hai cha con này há có thể khinh thường?” Người đàn ông trung niên nhắm hờ mắt vuốt rầu nói: “Hoàng Tung cũng được, nhưng cha không thích tính cậu ta lắm, hơn nữa Liễu Hi có ơn cứu mạng cha, xét tình xét lý không chọn cậu ta thì chọn ai?”
Người đàn ông trung niên chính là Trình Thừa, năm đó ông đưa phu nhân lên Thượng Kinh gặp phải kẻ địch truy sát, hai vợ chồng xém chút mất mạng.
Vừa đúng lúc Khương Bồng Cơ đi ngang qua liền tiện tay cứu giúp, kết thành một đoạn thiện duyên.
Trình Thừa mang theo vợ con chạy tới huyện Tương Dương đầu quân dưới trướng Khương Bồng Cơ, thật ra cũng là bất đắc dĩ.
Ông vốn là huyện lệnh huyện Tuy An quận Phù Phong Hạo Châu, vì chán ghét chuyện dối trá chốn quan trường nên mãi không được thăng chức.
Trước đó không lâu ông gặp một chuyện rất phiền lòng.
Trình Thừa có một người chú nhỏ tuổi hơn ông, tên gọi Trình Tinh, tự Hữu Mặc, cũng là “ông Năm” trong lời của thanh niên.
Trình Tĩnh đầu quân cho Hoàng Tung, Hoàng Tung có ý đồ muốn lấy huyện Tuy An làm bàn đạp tiến tới nắm trọn quận Phù Phong.
Nếu như vậy thì không có chuyện gì đáng nói, chỉ cần không làm hại dân chúng thì ông có thể từ quan ở ẩn, dâng huyện Tuy An.
Thế nhưng theo tình hình hiện nay, một huyện lệnh nho nhỏ như ông quả thật không giữ nổi mảnh đất này nữa.
Sau mấy lần thăm dò, Trình Thừa phát hiện dù muốn từ quan bỏ của chạy lấy người cũng không được nữa rồi.
Tới khi Hoàng Tung nắm được quận Phú Phong, ông sẽ bị ép nhập bọn, rơi vào vòng tranh đấu.
Thế sao được chứ!
Sau khi nhận được tin mật Trình Tĩnh gửi tới, ông suy nghĩ rất lâu, sau đó quyết đoán thu dọn hành lý trốn chạy.
Để Trình Tĩnh không bị mất mặt, Trình Thừa vẫn dâng huyện Tuy An cho Hoàng Tung, hy vọng cậu ta có thể chăm sóc tốt cho dân chúng.
Trình Thừa không muốn quay lại Trình thị ở Lang Nha, vì quận Lang Nha là vùng đất quan trọng được các gia tộc nắm binh quyền xâu xé, nay thời thế loạn lạc vùng đất này lại càng không an toàn. Nghĩ đi nghĩ lại Trình Thừa bèn nhắm tới thế lực lớn nhất ở phương Bắc - Liễu thị, thế là ông lập tức lên đường đầu quân dưới trướng Liễu Hi.
Thứ nhất, ông và Liễu Xa là bạn tâm thư nhiều năm, kết tình quân tử, ông rất tin tưởng Liễu thị.
Thứ hai, nội bộ Đông Khánh chia năm xẻ bảy, các thế lực lớn nhỏ nhao nhao nổi lên, Liễu thị lại rất im ắng, thực lực tổng hợp mạnh, đầu quân vào Liễu thị rất có cảm giác an toàn.
Thứ ba, Liễu Hi có ơn cứu mạng vợ chồng ông, vốn dĩ nước phù sa không nên chảy ruộng ngoài, đương nhiên phải ưu tiên Liễu thị.
Hỏi tại sao ông không đầu quân Liễu Xa à?
Hai cha con Liễu Hi và Liễu Xa đều giống nhau cả thôi, tất nhiên chỗ nào gần hơn thì chọn bên đó.
Thanh niên nghe xong lẩm bẩm: “Con cho rằng, người ông Năm coi trọng nhất định sẽ có gì đó khác biệt.”
Nghĩ tới Trình Tinh, Trình Thừa lại nhíu mày.
Nói thật, ông vẫn có chút định
kiến với xuất thân con cháu hoạn quan của Hoàng Tung, thật sự không nghĩ ra tại sao Trình Tĩnh lại chọn một chủ công như thế.
Không lâu sau huyện Tương Dương đã trong tầm mắt.
Đoàn xe của Trình Thừa có mấy chục xe ngựa, hàng xe dài dằng dặc, đội hình vô cùng hoành tráng.
Tất nhiên, bọn họ bị thủ vệ ngăn lại, yêu cầu kiểm tra hành lý.
Trình Thừa rất phối hợp, dẫn vợ con xuống xe.
Thủ về vén màn xe lên kiểm tra liền kinh ngạc, những quyển thẻ tre và giấy trúc đóng thành sách chất đầy trong xe, khó trách mấy xe ngựa này trong mạch như thế, thì ra lại nặng như vậy.
Thủ vệ cũng không phải người không có tầm mắt, biết đọc chữ chắc chắn gia đình phải có điều kiện. Mà có nhiều sách như vậy chắc chắn người ta xuất thân danh môn sĩ tộc.
Trình Thừa báo tên xong thủ vệ sao còn dám chậm trễ, vội vàng phải người báo cho mấy sếp trong sảnh chính vụ.
“Người đó tự xưng Trình thị Lang Nha, tên là Trình Thừa à?”
Hôm qua Từ Kha thức nguyên đêm, mắt sưng vù đen thui như gấu trúc, nhìn qua còn tưởng ăn chơi quá đà.
Cậu còn đang muốn ngủ bù một giấc liền nghe tin báo Trình Thừa tới.
Kỳ Quan Nhượng kinh ngạc: “Ai vậy?”
Chưa bao giờ nghe qua.
Từ Kha biết Trình Thừa, tuy không tiếp xúc nhiều nhưng cậu rất khâm phục khí phách của Trình Thừa: “Vị tiên sinh này tuy không nổi tiếng nhưng lại là một văn nhân khiến người ta tôn kính, chủ công nếu biết ông ấy tới chắc lòng vui như mở cờ”.
Nghe Từ Kha nói xong, Kỳ Quan Nhượng rất hứng thú muốn gặp trực tiếp vị văn nhân khiến Từ Kha khen không ngớt này.
Từ Kha lại nói tiếp: “Nhưng không biết Trình Thừa tiên sinh đến vì cớ gì, sao lại tới huyện Tương Dương vào lúc này?”
Tới khi cậu thấy hàng xe và đồng bảo bối hoành tráng của Trình Thừa, cái cằm như muốn rớt ra.
Vị tiên sinh này đúng là chất hơn nước cất, ra ngoài thôi mà còn kéo theo nguyên đống sách bảo bối của mình, đi tới đầu kè kè tới đó.
Mắt Kỳ Quan Nhượng sáng rực như nhìn thấy vô số tiền nữ giáng trần.
Đối với một văn nhân ham học hỏi, còn thứ gì có thể sánh được với sách?
Khương Bồng Cơ không ở huyện Tương Dương, nhiệm vụ tiếp đãi Trình Thừa được giao cho Từ Kha. Đầu tiên phải làm rõ mục đích tới đây của Trình Thừa.
Trình Thừa cũng không che giấu, ông nói thẳng hoàn cảnh của mình khiến Từ Kha và Kỳ Quan Nhượng mừng rỡ vô cùng.
Đúng là miếng bánh to bự từ trên trời rớt xuống!
Không nói tới tầm quan trọng của Trình Thừa, chỉ cần mấy chục nghìn quyển sách người ta mang theo kia thôi cũng đủ chấp vô số châu báu rồi.
Vì Khương Bồng Cơ không ở nhà nên sau khi bàn bạc, Từ Kha và Kỳ Quan Nhượng sắp xếp cho gia đình Trình Thừa ở khu nhà tốt nhất.
Hai người không phải óc heo, nhân tài tới địa bàn của bọn họ chính là người của họ, làm gì có chuyện dễ dàng để con chim sắp bỏ vào nồi bỏ chạy chứ.
Óc heo? Hoàng Tung nằm không cũng dính đạn.
Trình Thừa vui vẻ nhận nhà, yên tâm ở lại với vợ con, Từ Kha vừa quay người liền gửi tin cấp báo cho Khương Bồng Cơ.
Tuy Trình Thừa không phải là nhân viên có thể bóc lột sức lao động, nhưng người ta có thể giúp Khương Đồng Cơ bồi dưỡng một đám nhân viên lao động đó!
Nghĩ tới mấy ngày bận rộn như chó vừa qua, Từ Kha hận không thể chắp cánh cho chủ công nhà mình lập tức bay trở về.
Cậu tin tưởng, chủ công chắc chắn có thể làm cho Trình Thừa cam tâm tình nguyện ở lại giúp đỡ. >