Dẫn chứng Phong Chân đưa ra rất đầy đủ, Dương Tư không biết nên phản bác từ đầu nữa.
Chẳng lẽ những gì chủ công nói hôm đó chỉ là đang đùa giỡn với gã, nếu là như thế thật thì phản ứng của Vệ Từ là thế nào?
Chẳng lẽ cả hai tên này ăn no rửng mỡ, rảnh rỗi sinh nông nổi, thông đồng nhau gạt gã chơi à?
“... Thích thì tin không thì thôi” Dương Tư không có chứng cớ, đành giở thói cùn: “Nếu như chủ công là nữ thật
Phong Chân liếc xéo một cái, nói: “Nếu như là nữ thật thì ta lập tức chạy ra đường bắt cóc một người về để kết hôn, bảo vệ trong sạch của bản thân.”
Câu này của Phong Chân thật sự đáng đánh.
Dương Tư cười gượng nói: “... Yên tâm, đoán chừng là không có cô nào nhìn trúng huynh đâu...”
Phong Chân cũng cười đáp lại, anh ta cảm thấy an toàn rồi.
Mở mồm ra là muốn ăn đòn: “... Cũng đúng, có Tử Hiếu mẫu mực ở đằng trước thì sao có thể để mắt tới người như ta được”
Dương Tư: “...”
Hai người ngồi trong phòng riêng của Tri Khách Trai nhìn nhau, đột nhiên im lặng.
Một lúc sau Phong Chân mới hỏi với vẻ không chắc chắn: “Chuyện về chủ công huynh chắc được mấy phần?”
Dương Tự muốn đáp “mười phần”, nhưng dù đương sự đã thừa nhận rồi, gã cũng không thể trả lời như vậy được.
Đành trả lời mập mờ: “Sáu phần trở lên”
Phong Chân thu lại vẻ đùa giỡn, vẻ mặt trở nên nặng nề, giọng nói cũng đầy áp lực.
“Huynh đến để tiết lộ chân tướng với ta à?”
Trong lòng Dương Tư khẽ run, nhưng trên mặt lại mỉm cười thành thật.
“Đương nhiên là đùa thôi.”
Phong Chân nhướng mày, trong mắt anh ta thoáng lóe lên vẻ khác thường.
Nếu như Dương Tư một mực khẳng định những gì gã nói trước đó, có khi anh ta còn cho rằng gã đang đùa, dù sao chuyện “chủ công là nữ” cũng quá kinh hãi.
Bây giờ Dương Tự thản nhiên nói rằng đó chỉ là một “trò đùa” Phong Chân lại cảm thấy gã không dám lối chuyện này ra đùa.
Có điều Phong Chân cũng không truy hỏi tận gốc.
Một là vì nó rất vô nghĩa, hai là vì lãng phí thời gian.
Muốn biết chủ công là nam hay nữ, chứng cứ xác đáng nhất chính là cơ thể của chủ công. Nếu như Phong Chân thật sự tò mò thì cứ đi hỏi mấy cô kỹ nữ là được.
Nghĩ tới đó, hàng lông mày của Phong Chân lại cau chặt.
Không nhắc đến chuyện này thì anh ta không phát hiện ra một chi tiết, mỗi khi chủ công đi dạo thanh lâu không lần nào ngài ấy ở lại qua đêm cả, thậm chí còn không gọi bất cứ một kỹ nữ nào đến hầu ngủ. Lần nào cũng coi thanh lâu như quán rượu, ăn ăn uống uống một lúc rồi đi.
Phong Chấn nhai cơm mà như nhai sáp, đầu óc trống rỗng.
Chủ công đang lúc sung sức, đúng vào tuổi dễ rung động, thời điểm dễ khiến “súng lên nòng” nhất, cơ thể khó chống lại khiêu khích nhất, tuy mấy cố kỹ nữ đó không phải là bậc sắc nước hương trời nhưng cũng xinh đẹp tươi trẻ, có vẻ đẹp đặc biệt của thanh xuân, vẻ đẹp kiểu này quyến rũ hơn dáng vẻ bề ngoài nhiều... Không nói đến ai khác, bản thân Phong Chân cũng đã từng trải qua tuổi này, đàn ông con trai bình thường sao có thể không bị khơi lên hứng thú cơ chứ?
Nếu hậu viện của chủ công có thiếp thất hoặc thông phòng thì cũng thôi, dù sao cũng có người cảm thấy kỹ nữ không sạch sẽ, cho dù có bị khơi lớn dục vọng cũng giả vờ như không có việc gì, nhịn cho đến khi về nhà tìm vợ bé vợ lớn giải quyết... Nhưng hậu viện của chủ công nhà mình vắng tanh vắng ngắt, sạch sẽ vô cùng.
Nghĩ thế, anh ta thấy chỗ nào cũng có điểm đáng ngờ.
Hoặc chủ công là Liễu Hạ Huệ, thực sự không có ham muốn gì, quân tử chân chính. Hoặc chủ công nhà mình bị YSL, kể cả bậc sắc nước hương trời đứng trước mặt cũng không cứng lên nổi.
Nếu như là loại thứ hai thì đúng là đau trứng, không cứng nổi thì làm sao mà sinh được người thừa kế, không có người thừa kế thì đồng nghĩa với không có nền móng căn bản.
Hoặc là, chủ công không phải là nam, mà là nữ!
Đối diện với ba tình huống này, Phong Chân hi vọng là tình huống một hơn, nhưng nhìn cái tác phong lão phịch thủ của chủ công, làm sao mà giống chính nhân quân tử cho được.
Không phải chứ... lẽ nào lại là nữ thật?
Dán cái mác “nữ” lên người Khương Hồng Cơ, Phong Chân liền cảm thấy rằng cả mình, sợ đến nỗi da gà da vịt nổi đầy người.
Thật đáng sợ.
Lúc Phong Chân còn đang xoắn xuýt vì giới tính của chủ công nhà mình, Khương Đồng Cơ lại đang bàn bạc với Vệ Từ.
“Gọi huynh ở lại cũng không có chuyện gì đặc biệt, nghe nói tài năng hội họa của Tử Hiếu rất tốt, ta muốn nhờ huynh vẽ cho ta một bức”
So với trí tưởng tượng phong phú của Dương Tư, hai
đương sự lại không có bất kỳ điều gì khác thường.
“Vẽ?” Vệ Tử hỏi: “Chủ công muốn vẽ cái gì?”
Khương Bồng Cơ nói: “Gạch xanh, chính xác hơn thì là những căn nhà dựng lên từ gạch xanh”
Vệ Từ nhíu mày suy tư, khán giả ngáo ngơ không hiểu đầu cua tại nheo thế nào, thế nhưng Streamer lại còn không cho gợi ý, đoán thế nào được.
“Chủ công đang định... bán gạch xanh?”
Dù sao kiếp trước cũng là “vợ chồng già” với nhau, cộng thêm IQ của Vệ Từ không thấp, chỉ thoáng chốc đã đoán ra được chân tướng.
Người khác đến liên minh là vì tranh thủ lợi ích, chủ công nhà mình đến liên minh là để đào hố bẫy kẻ khác.
“Không phải, bán gạch xanh thì được bao nhiêu lợi nhuận chứ?” Khương Bồng Cơ nở một nụ cười mà Vệ Tử đã rất quen thuộc, dấu hiệu cho thấy cái vị này đang lên kế hoạch bẫy người ta: “Ta đang muốn bán kỹ thuật chế tạo gạch xanh. Nói cho cùng gạch xanh được chế tạo từ bùn đất chứ không phải vàng bạc, thể tích lớn lại nặng, có thể bán được bao nhiêu tiền chứ? Nếu như bán phương pháp chế tạo gạch xanh đi, ngược lại chúng ta có thể kiếm được một khoản kha khá, huynh cảm thấy đề nghị này của ta thế nào?”
Vệ Từ cau mày, theo lối suy nghĩ bình thường thì anh không tán thành cách làm này.
Nhưng người đề ra ý kiến này là chủ công, chắc chắn cô có dụng ý khác, không thể vơ đũa cả nắm được.
Đối với phương Bồng Cơ, Vệ Từ đã quen suy nghĩ thật kỹ càng, không được phép xảy ra một chút sai lầm nào.
Một lúc sau, Vệ Từ đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Chủ công muốn bán cho ai?”
Nụ cười trên gương mặt Khương Đồng Cơ càng thêm rực rỡ, cô biết chắc chắn Vệ Từ sẽ hiểu ra được ý định của CÔ.
“Địa bàn của ai gần với Hoàn Châu nhất thì ta bán cho người đó.”
Vệ Từ im lặng câm nín, quả nhiên lòng dạ của chủ công còn đen hơn nước cống.
Đúng như những gì Khương Đồng Cơ đã nói, gạch xanh dùng để xây dựng rất tốt, nguyên liệu làm ra nó rất rẻ, nhưng nó có một nhược điểm, giá vận chuyển gần như cao gấp mấy trăm lần so với giá làm ra nó. Hay nói cách khác nếu như dùng gạch xanh để xây dựng thì phải dựng một lò gạch ở ngay địa phương đó.
Khương Bồng Cơ bán kỹ thuật chế tạo gạch xanh đi là đang ngấm ngầm giăng bẫy.
Cổ khiến cho kẻ địch vừa mất một đống tiền, vừa phải bỏ công bỏ sức ra xây dựng, kìm hãm sự phát triển của kẻ địch, đó là điều đầu tiên. Đợi đến lúc phương Bồng Cơ đã củng cố nền tảng vững chắc, hoàn toàn khống chế được Hoàn Châu rồi sẽ quay lại đánh kẻ địch, sau khi chiếm được cũng đỡ mất công xây dựng, đây là điều thứ hai.
“Hiện tại kinh tế Bắc Cương đang trượt dốc thảm hại do trận dịch ngựa vừa rồi, các trại nuôi ngựa gần như hoang vắng, chiến lực cũng giảm sút nghiêm trọng, muốn tình hình này dịu bớt thì phải mất tầm vài ba năm. Trước lúc đó, chúng ta phải củng cố thế lực của Hoàn Châu, đồng thời tiến thêm một bước mở rộng địa bàn.
Mục tiêu của Khương Hồng Cơ vẫn là Bắc Cương.
Nhưng chỉ dựa vào binh lực của Sùng Châu, Hoàn Châu và quận Hứa, căn bản là không thể tiêu diệt hoàn toàn được Bắc Cương, cho nên cô cần lớn mạnh thêm nữa.
Hoặc là, còn có thể đồng thời nghĩ cách làm suy yếu quân địch.
Khương Bổng Cơ nheo mắt nghĩ ngợi.
“Tử Hiếu, huynh cảm thấy ngoại trừ ỷ lại vào ngựa, vào kỵ binh thì Bắc Cương còn ỷ lại vào cái gì nữa?”
Vệ Từ nhìn thẳng vào cô bình thản đáp: “Có nuối súc vật”
Khương Bồng Cơ nói: “Thật hiểu ý ta”
Hai người nhìn nhau cười, dù không nói gì nhưng khán giả xem livestream vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.
Nếu bọn họ không nhớ nhầm... Bắc Cương... hình như là dân tộc du mục thì phải? >