Bọn họ tưởng rằng diễn xuất của An Thôi đã là đỉnh cao rồi, ai ngờ giờ nhìn lại rõ ràng là diễn xuất của Streamer còn xuất sắc hơn.
Giải Oscar nợ cô mấy bức tượng vàng đó!
Dương Tư thẩm bĩu môi, ngoài mặt thì tỏ vẻ cung kính xin lỗi.
Hứa Bùi nghe bức tranh kia là do học trò của Uyên Kính tiên sinh vẽ thì vô cùng tò mò.
Hắn ta lên tiếng nói đỡ cho Dương Tư, còn uyển chuyển bày tỏ nguyện vọng muốn xem bức tranh kia.
Khương Bồng Cơ tất nhiên sẽ không từ chối, đó chính là ý đồ của cô mà.
Mọi người ở đây không ai là không biết tên tuổi của Uyên Kính tiên sinh, cũng biết Uyên Kính tiền sinh thu nhận bốn học trò.
Có người hỏi: “Nghe nói Uyển Kính tiên sinh tinh thông hội họa, không biết học trò tiên sinh chỉ dạy có thể học được mấy phần tinh túy?”
“Không biết chúng ta có phúc được xem tác phẩm của học trò Uyên Kính tiền sinh hay không?”
Cả đám hùa theo, bọn họ cũng không có ác ý, chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi.
Uyên Kính tiên sinh quá nổi tiếng, nhưng bốn học trò ông thu nhận đến giờ vẫn chưa rõ danh tính, khiến người ta không thể không nghi ngờ.
Nay lại có tranh của một trong các học trò của ông thì nói thế nào cũng phải nhìn một cái, xem xem học trò nhà người ta có phải hữu danh vô thực hay không.
Hứa Bùi vốn muốn thưởng thức một mình, giờ nghe các thuộc hạ nói thì bất giác đưa mắt hỏi Khương Hồng Cơ.
Dù gì cũng là tranh của người ta, phải tôn trọng ý kiến chính chủ.
Khương Bồng Cơ gật đầu đồng ý.
Hứa Bùi kêu các vũ cơ dừng điệu múa, sai bọn họ mở cuộn tranh ra để tất cả mọi người đều nhìn thấy.
“Bức tranh này là vị học trò nào của tiến sinh vẽ?”
Khương Bổng Cơ đáp: “Về thị ở Lang Nha, họ Từ, tự Tử Hiếu. Người này do sức khỏe không tốt nên rất ít ra mặt”
Nền hội họa bấy giờ, do nguyên liệu hạn chế và kĩ năng vẽ còn thiếu hụt nên rất nhiều người theo đuổi tình hình tượng, không quá coi trọng hình thức.
Bức tranh này của Vệ Từ thì không giống, đan xen giữa tả thực và hình tượng, bút pháp mềm mại tinh tế, có cảm giác lập thể sống động.
Tranh vẽ toàn cảnh huyện Tương Dương, do chiều dài cuộn tranh nên nội dung thể hiện có hạn, nhưng đã bao quát rất nhiều cảnh tượng náo nhiệt như quán rượu, quán ăn, quán trà, các sạp hàng nhỏ, con đường người người qua lại... Có bóng dáng cổ đơn vội vã, có cặp đôi tíu tít chuyện trò, lấy gia đình làm gốc, Vợ chồng hòa thuận, con cái hoạt bát. Có đến mấy trăm nhân vật, nhưng vẻ mặt mỗi người mỗi khác, làm người xem phải thán phục khả năng quan sát tinh tế và kĩ năng về tinh diệu của họa sĩ. Ngoài những người trên đường phố, đập vào mắt chính là những kiến trúc chỉnh tề ngay ngắn, thủy tạ đình đài, mái hiên đấu củng... Một bức tranh, đã vẽ hết thịnh thế phồn hoa trong lòng mọi người.
Hứa Bùi nói: “Người vẽ bức tranh này tài nghệ xuất chúng, trong lòng còn chứa đựng muôn vàn tình thương thế nhân, vị huynh hổ thẹn”
Khương Bồng Cơ ngu người.
Đám khán giả trên kênh livestream cũng phản ứng y hệt.
[Mẹ Của Tiểu Duệ Bảo]: Đột nhiên nhớ tới kỳ thi đại học năm nay... Ánh mắt còn lóe tia sáng kỳ dị.
[Trà Hoa Táo]: Mười năm vất vả đèn sách lại thua một thằng ất ơ không chí hướng.
[Nhóc Đồng Đồng]: Hứa Bùi mà đi thi thể nào phần đọc hiểu cũng được điểm tối đa!
Áp Lực Núi Sách]: #chống cằm, u sồi, có khi Từ mĩ nhân người ta chỉ vẽ một bức tranh phong cảnh mà thôi.
Hứa Bùi đã khen rồi, đám thuộc hạ không thể không hùa theo, chưa kể bức tranh này cũng hiếm có thật.
“Đúng là giống y như chốn bồng lai tiên cảnh trong tưởng tượng... Nhớ lúc tiến triều hưng thịnh nhất cũng là cảnh tượng thế này.”
Một lão tướng vuốt chòm râu hoa râm, thở dài.
Những người khác tỉnh táo lại, nhao nhao hùa theo.
Đám khán giả livestream cười muốn tắt thở, bức tranh rõ ràng là vẽ phong cảnh huyện Tương Dương mà.
Khương Bồng Cơ cố ý chờ bọn họ khen xong mới ngượng ngùng xấu hổ bổ một đao.
“Chư vị quá khen, cảnh trong tranh chính là huyện Tương Dương nơi tiểu bối cai quản, không phải... ừm, không phải là...”
Khương Hồng Cơ cố tình nói lấp lửng, toàn bộ lều trường như thể bị cơn gió rét Siberia thổi qua, chỉ còn mười mấy pho tượng đá.
Hứa Bùi đỏ mặt xấu hổ, giương mắt trừng lão tướng khen ngợi đầu tiên. Không
biết gì thì đừng có mở mồm, bây giờ xấu hổ chưa!
May mà Khương Đồng Cơ cũng không tiếp tục đề tài này mà chuyển sang trao đổi kinh nghiệm cai quản dân chúng với Hứa Bùi.
Đây là lĩnh vực Hứa Bùi am hiểu, đồng thời cũng hóa giải sự lúng túng của hắn ta.
Do tâm trạng Hứa Bùi hỗn loạn, lại thêm tình cảnh ngại ngùng vừa xong nên Khương Đồng Cơ trở thành người nắm quyền chủ động trong cuộc đối thoại.
Dưới sự dẫn dắt của cô, Hứa Bùi tự nhiên chuyển sự chú ý từ “nghệ thuật và kĩ xảo” của cuộn tranh sang dân chúng và kiến trúc bên trong.
Nói đến kiến trúc, hắn ta chợt phát hiện ra đường phố, phòng ốc và tường viện trong tranh có hơi kì lạ.
Vừa hỏi đến cái này, Khương Hồng Cơ liền thuận theo PR “gạch xanh”.
Khán giả livestream like mạnh, chiều bài của Streamer không chỉ cong queo uốn lượn mà còn thấm sâu đáng sợ.
Nếu bọn họ gặp phải nhân viên bán hàng như Streamer thì đừng nói là mua mua mua, khéo giao luôn cả đũng quần ấy.
Cuộc đối thoại nhìn thì như Hứa Bùi truy hỏi, Khương Đồng Cơ bị động trả lời, nhưng thực tế nhịp điệu vẫn nằm trong tay cô.
“Không biết thứ gạch xanh này giá thành bao nhiêu?”
Hứa Bùi làm màu một hồi, cuối cùng cũng hỏi vào vấn đề chính.
Quận Chiết ở phía Nam, một năm bốn mùa nóng ẩm mưa nhiều.
Kiến trúc thời đại này chủ yếu là dùng nguyên liệu gỗ và đá, một khi mưa kéo dài nhiều ngày sẽ rất dễ mốc meo, mặt đất lầy lội trơn trượt.
Hứa Bùi cũng là kẻ khôn khéo, tất nhiên không muốn chịu thiệt, hắn ta vừa muốn có thứ tốt vừa muốn trả cái giá nhỏ nhất.
Hắn ta thử dò xét Khương Bổng Cơ.
“Giá thành không đắt, dùng bùn đất có chất lượng thích hợp là có thể nung thành gạch xanh”
Khương Hồng Cơ thuận miệng đáp, như thể không biết mục đích của Hứa Bùi, “nhập vai” một thằng ngốc nhà giàu.
Hứa Bùi nhíu mày hỏi: “Dùng bùn đất nung? Giống nung đồ sứ à?”
“Trên cơ bản là giống, nhưng độ lửa nung hai thứ lại khác nhau, còn phải xây dựng lò gạch nữa”
Hứa Bùi thèm lắm rồi nhưng vẫn hỏi dò: “Hiền đệ có bán thứ này không?”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Dù tiểu đệ muốn bán Hứa huynh cũng không mua nổi đâu.”
Hứa Bùi không tin: “Vừa rồi hiển đệ còn nói gạch xanh giá rẻ, sao lúc này lại bảo ta không mua nổi?”
Khương Bồng Cơ cười giải thích: “Gạch xanh thì không đáng tiền, nhưng huyện Tương Dương cách quận Chiết của Hứa huynh bao xa chứ? Gạch xanh đúng là rẻ thật, nhưng trọng lượng nặng, nếu vận chuyển một khối lượng lớn gạch xanh từ huyện Tương Dương đến quận Chiết thì không biết phải tốn bao nhiêu tiền tài nhân lực: Đến lúc đó gạch xanh là làm từ bạc trắng chứ không phải từ bùn đất nữa rồi. Tiểu đệ ngưỡng mộ tài hoa của Hứa huynh, nào dám gạt huynh”
Hứa Bùi ngẩn ra, mặt lộ vẻ xấu hổ, vừa rồi đúng là hắn ta đã quên không tính đến giá vận chuyển.
Khương Bồng Cơ vẫn tiếp tục dông dài. “Nếu muốn nung gạch xanh thì tốt nhất tìm nơi có chất đất thích hợp dụng cái lò gạch”
Hứa Bùi động lòng, hắn ta đã để tâm đến gạch xanh.
Hắn ta là người có dã tâm, tất nhiên không cam lòng dưới trướng người khác.
Đại trượng phu phải tạo dựng sự nghiệp, phải tạo nên nghiệp lớn! >