Nhìn thấy cơ thể kiều diễm gục dưới đất, Khương Hồng Cơ tặc lưỡi vài tiếng rồi nói với bên ngoài: “Vào đi”
Dương Tư nghe thấy lời Khương Đồng Cơ lập tức phi vào.
Trong bóng tối, gã nghe thấy chủ công nhà mình nói: “Tĩnh Dung, ta cho huynh một cơ hội để trở thành võ lâm cao thủ, nhưng lát nữa đừng có mà lỡ miệng”
Dương Tư: “.”
Chủ công à, ngài làm cái gì thế?
Gã còn đang lo cô bị thương, chủ công lại vung tay đổ hết mọi chuyện cho gã, quả thật là...!
Thế nhưng ai bảo cổ là chủ công, làm mưu sĩ chỉ có thể nhận mệnh.
Dương Tự mò mẫm đốt đèn đồng lên mới thấy cảnh tượng lộn xộn trong phòng, khi nhìn tới cái xác của vũ cơ thì da gà da vịt của gã đều nổi hết lên.
Gã làm cho quần áo mình trở nên lộn xộn, sau đó lấy áo khoác chà xát lên vết thương của thi thể cho dính máu rồi mới mặc trở lại.
Đám khán giả nhìn xem Dương Tư “ngụy tạo hiện trường”, ai nấy đều trợn mắt há mồm.
[Ảnh Dương Tà Ác]: Dung Dung của ta thiệt là giỏi quá à, không chỉ có thể bày mưu tính kế, mang binh đánh trận mà còn có thể giúp chủ công chùi đít.
[Hủ Mèo Bát Quái]: Ha ha ha, Dung Dung là cái cái quái gì, người ta là Dương Tĩnh Dung... Ui, mà biệt danh Dung Dung nghe cũng hay đó.
Dương Tự quay qua quay lại một lúc, bên ngoài đã truyền tới tiếng bước chân dồn dập hỗn loạn, còn có tiếng áo giáp va chạm nhau.
Dương Tự oán giận nhìn Khương Đồng Cơ đang giả bộ ngủ, gã cầm bội kiếm đẫm máu đi ra khỏi lều trướng.
[Ao Đột]: Ánh sáng vào vị trí, quay phim vào vị trí, diễn viên tất cả sẵn sàng, chuẩn bị mic, Dung Dung, bắt đầu diễn!
Dương Tư thở dốc, dữ tợn nhìn đám người đang vội chạy tới, trong lòng căm phẫn lớn tiếng quát mắng.
“Khá khen cho Quận thủ quận Chiết, uổng công chủ công ta tín nhiệm ngài, xưng huynh đệ với ngài, còn ngài lại giở thủ đoạn bỉ ổi như thế!”
Hứa Bùi bây giờ đúng là oan ức không nói thành lời, giờ bùn dính mông không phải phân thì cũng thành phần.
Hắn ta không giải thích ngay lập tức mà lại quan tâm tới tình hình của Khương Hồng Cơ, nếu Liễu Hi gặp chuyện bỏ mình, đời hắn ta tới đây coi như chấm dứt.
“Tiên sinh, Hứa Bùi ta nói gì cũng là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể làm ra chuyện bỉ ổi như thế? Nếu ngươi còn khăng khăng gán cho Hứa mỗ tội danh này, Hứa mỗ không cùng ngươi giải thích, nhưng bây giờ cấp bách nhất vẫn là an nguy của hiền đệ, xin tiên sinh để Hứa mỗ vào xem hiền đệ!”
Hứa Bùi thấy Dương Tư chỉ nổi giận mà không khóc liền nhẹ nhõm thở phào.
Chí ít chứng minh Liễu Hi còn sống, không chết trên địa bàn của hắn.
Dương Tự giằng co với đám người một hồi, cuối cùng không cam lòng nghiêng người né ra, để bọn họ vào trong lều.
Trong lều sáng sủa khiến ai nấy đều nhìn rõ mọi thứ.
Bên cạnh giường có một cái xác, người bọn họ lo lắng đang nằm ngủ say sưa, người đầy mùi rượu, hai gò má đỏ hồng, Hứa Bùi cuối cùng đã hoàn toàn yên tâm. Lúc này hắn mới chú ý tới cái xác kia, mấy vị võ tướng nghe tin chạy tới đều sợ hãi hít một ngụm khí lạnh.
Cổ họng của cái xác vỡ vụn, phía sau còn cắm một thanh dao găm, xuyên từ trước ra sau.
Ra tay... Thật là hiểm độc!
Dương Tự sống lưng thẳng tắp như cây tùng trên đỉnh núi, hắn híp mắt nói: “Nếu không phải chủ công còn chút ý thức kéo dài thời gian chờ ta đuổi tới, e là hết thảy đã trễ rồi. Hứa Quận thủ, việc này nếu không có một lời giải thích, tuyệt đối sẽ không kết thúc dễ như thế đâu! Vũ cơ ngài tặng cho chủ công do các ngài nuôi dưỡng, vì sao lại trở thành thích khách ám sát chủ công ta? Suýt nữa chủ công ta đã mất mạng ở đây rồi!”
Hứa Bùi lúc này mới vội vàng giải thích chứng minh bản thân vô tội.
“Tiên sinh chớ tức giận, trong chuyện này có kẻ quấy phá, tuyệt đối không phải Hứa mỗ phái thích khách giết người. Còn xin tiên sinh tới xem một chút, ngươi nhìn hai gò má người này đi, phía trên có dán một lớp da người! Thực không dám giấu giếm, quản sự phường múa vừa phát hiện có vũ nữ bị giết lột da mặt, thế mới biết có trá. Hứa mỗ biết được việc này, vội dẫn người tới cứu giúp. Thật may mắn tiên sinh võ nghệ cao cường đã đánh chết thích khách, bảo toàn hiển đệ”
Dương Tư
trong lòng giật mình, nhìn thấy có người tới niết mặt cái xác, quả nhiên lột ra được một lớp da người.
[Hoàng Thiếu Thiên Trầm Lặng Ít Nói]: Má ơi, thế cũng được nữa hả!
[Chiêu Nguyệt]: Trời ạ, chẳng lẽ là phần tiếp theo của Liêu Trai? Giống họa bì thật sự luôn, má ơi mắc ói quá!
[Ngữ Tiểu Yên Nhiên]: Bầu không khí quá nặng nề, chúng ta nói tí chuyện vui đi, Dung Dung diễn vai cao thủ thật xuất thần...
Nếu là bình thường, khán giả chắc chắn sẽ giễu cợt Dương Tư “Dung Dung yếu nhớt cũng mặt dày diễn vai cao thủ”.
Bây giờ trước cảnh tượng tàn nhẫn như vậy, đám người xem rảnh rỗi cũng không có lòng dạ để bày trò.
Lột lớp da người kia đi là một khuôn mặt đầy máu, đám người bị cảnh tượng làm cho phát ớn, không muốn nhìn mặt của cái xác.
“Người này đã chết đến mức không thể chết thêm, tùy tiện ném cho chó ăn đi! Để ở đây thật là xúi quẩy..”
Hứa Bùi phất tay, phái người khiêng cái xác ném đi.
Nhìn cái đầu rủ xuống và cái cổ bị đánh nát bét, ai nấy đều sợ vỡ mật, cả người lạnh toát.
Hứa Bùi nuốt một ngụm nước bọt, yên lặng kéo giãn khoảng cách với Dương Tư.
Nếu vị cao thủ này đột nhiên phát điên, cái mạng nhỏ của hắn ta coi chừng sẽ gặp nguy hiểm.
Dương Tư nhìn thấy cũng không vạch trần, ánh mắt vẫn u ám, lên giọng.
“Ta muốn ở ngoài lều gác đêm cho chủ công để đề phòng bất trắc, các ngươi nếu không còn chuyện gì thì mời về đi. Việc này chờ mai chủ công tỉnh lại, ta tự sẽ bẩm báo hết thảy cho chủ công. Hứa Quận thủ, chuyện này ngài phải cho chúng ta một lời giải thích!”
“Đây là tất nhiên, xin tiền sinh yên tâm”
Hứa Bùi chắp tay, than nhẹ một tiếng, dẫn người đi.
Tuy nói có Dương Tư ở trong hộ vệ, nhưng hắn ta vẫn không yên tâm liền điều một nhóm tinh nhuệ bảo hộ doanh trướng.
Sau khi mọi người rời đi, Dương Tự nhẹ nhõm thở một hơi dài.
Để một tên yếu nhớt đóng vai cao thủ tuyệt thế quả thật là làm khó gã.
Trước lúc rời đi, gã liếc nhìn vị chủ công đang ngủ say... Biết rõ người này đang vờ ngủ, gã còn có cả một đồng vấn đề muốn hỏi cô nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, lủi thủi ôm chiếc áo khoác dính máu canh ở ngoài một đêm..
Tinh thần có chút mệt mỏi, lại thêm thời gian làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, rất nhanh gã đã đi vào giấc ngủ.
Trong mơ hồ, Dương Tư chỉ cảm thấy có cái gì đó phủ lên người, ban đầu còn hơi lạnh, sau lại nóng hừng hực.
Ánh mắt Khương Đồng Cơ xẹt qua tia lạnh lẽo, cô tựa như một bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện xẹt qua góc chết của thủ vệ tuần tra, không làm kinh động bất cứ ai rời khỏi quấn doanh chạy về một hướng nào đó.
Khán giả thấy Khương Bổng Cơ không có tắt livestream, liền biết chuyện còn chưa hết, thế là thức đêm chờ đợi cổ. Nhưng... Hơn nửa đêm chạy đến nơi đồng không mông quạnh này làm cái gì? Không chỉ có như thế, cảnh vật xung quanh ngày càng hoang vu, ngẫu nhiên còn có thể thấy xương cốt nằm lăn lóc rợn người... Kênh livestream đã từ bỏ con đường tranh bá, đi theo con đường thần thoại kì bí rồi à?
Thực tế chứng minh khán giả suy nghĩ nhiều rồi.
Khương Bồng Cơ nửa đêm chạy tới đây để tìm manh mối chứng minh suy đoán của cô.
Cô lần theo dấu ấn tinh thần mà cô để lại trên người vũ cơ váy đỏ, nhưng tới nơi cũng không nhìn thấy thi thể.
“Chậc, chuyện sau này sẽ ngày càng thú vị đây” >