Quả nhiên, khi Nhan Lâm thay mặt Dương Kiển đứng ra phát biểu thì phương Bồng Cơ đã biết mục đích của hai người này rồi.
Hứa Bùi cũng thấy kinh ngạc, hắn ta im lặng nghe Nhan Lâm nói xong rồi thầm liếc Khương Đồng Cơ, hai người đã cấu kết với nhau từ trước rồi phải không?
Hắn ta có đủ lý do để nghi ngờ rằng Dương Kiển và phương Bồng Cơ đang hợp tác giỡn mặt hắn ta.
“Không ngờ rằng Dương Đô úy cũng có suy nghĩ như vậy” Hứa Bùi điều chỉnh cảm xúc của bản thân, kẻ nào cũng muốn rời khỏi liên minh, có nghĩ tới cảm nhận của người làm Minh chủ như hắn ta không: “Chuyện khác thì dễ nói rồi, nhưng chuyện này thì hơi khó xử.”
Nhan Lâm giật mình, theo bản năng mà nhìn về phía Khương Đồng Cơ: “Ngài nói cũng là sao, chẳng lẽ...”
Câu trả lời của Hứa Bùi đã khẳng định suy nghĩ của Nhan Lâm: “Trước khi Dương Đồ úy đến, Lan Đình hiển hệ cũng đang nói với ta chuyện đó”
Nhan Lâm giả vờ bình tĩnh: Không ngờ chủ công của ta lại tâm linh tương thông với Liễu Huyện lệnh đến thế?
Khương Bổng Cơ thẩm cười, nhìn mặt Dương Kiển, cô cũng không tin đây là chủ ý của ông ta.
Ai cũng có suy nghĩ riêng của mình, không khí trong lều đột nhiên trở nên im lặng đến kỳ lạ.
Người xem livestream cũng sốt hết cả ruột, nhưng cách biệt không gian khiến họ không làm gì được.
[Hàm Tiểu Vũ]: Cáu ghế chứ, tôi chỉ hận không thể lao qua nắm áo Hứa Bùi, mở não hắn ta ra xem hắn ta đang xoắn xuýt cái gì.
[Nữ Vương Phi Hồng]: Ôi dào, người ta là Minh chủ đấy, làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ cân nhắc kỹ càng. Ấn tượng của tôi với Hứa Bùi khá là tốt, nhưng nếu hắn ta cứ ngáng đường thế này, tôi cũng muốn đập cho hắn ta một trận.
[Số Khổ]: Ha ha, có vẻ ai cũng muốn đập cho Hứa Bùi một trận nhỉ, làm tôi thấy thương hắn ta quá. Thật ra thì, tuy hắn ta là Minh chủ, nghe thì oai đấy nhưng thực chất quyền thì có mấy đâu. Streamer nhà mình với Dương Kiển muốn rời liên minh cùng một lúc, Hứa Bùi cũng khổ não ra trò chứ đùa.
[Đây Rượu]: Tôi thì tôi tò mò xem không biết Streamer có hợp tác hành động với phe Dương Kiển không thôi. Dù sao thì mục tiêu của họ giống nhau, quân số bên Streamer không nhiều, nếu hợp tác với phe Dương Kiển thì có thể bù trừ và hỗ trợ lẫn nhau.
Khi người xem livestream sôi nổi thảo luận, bên phía Dương Kiển phá vỡ sự im lặng trong lều.
Nhan Lâm hỏi Hứa Bùi: “Việc này không nên chậm trễ nữa, mong ngài mau chóng quyết định
Hứa Bùi tỏ ra khó xử, bắt đầu sử dụng tuyệt chiêu vòng vo tam quốc của mình: “Ta biết các ngươi muốn tận trung với đất nước, nhưng không có quy củ thì còn ra thể thống gì nữa, quân liên minh Cần Vương liên quan đến vận mệnh của cả quốc gia này, không thể để các ngươi hành động tùy tiện, phải bàn bạc với các chư hầu khác mới được”
Nhan Lâm thầm tức giận, tuy giọng nói vẫn bình tĩnh nhưng đã ẩn chứa vài phần mỉa mai: “Bàn bạc với các chư hầu khác? Riêng vấn đề ai làm tiên phong, bàn bạc nguyên một ngày rồi vẫn chưa đâu vào đầu. Nếu ngay cả chuyện này cũng mang ra bàn, chờ đến lúc quyết định xong thì chắc Xương Thọ Vương đã ngồi ấm chỗ trên ngai vàng rồi”
Khương Bổng Cơ đứng cạnh cũng góp lời: “Chuyện gấp nên mong Hứa huynh châm chước chút đỉnh?”
Mắt Hứa Bùi giật giật, chuyện này sao có thể châm chước được chứ?
Nếu cho phép Dương Kiển và Liễu Hi đi đường vòng thì khi các chư hầu khác hỏi đến, hắn ta phải giải thích sao đây?
Liên minh vốn không đoàn kết, nếu thêm chuyện này nữa thì sẽ ắt sẽ tan đàn xẻ nghé ngay.
“Chuyện này không thể châm chước được, nếu hiền đệ sốt ruột thì vi huynh sẽ triệu tập các chư hầu lại đây ngay, không thể tự ý hành động được”
Nhan Lâm vẫn ngồi rất chuẩn mực, nhưng bàn tay nắm chặt đặt trên đùi đã thể hiện sự không hài lòng của cậu ta.
Phe Dương Kiển bị các chư hầu cô lập, giờ muốn rời liên minh còn gặp cảnh đùn đẩy thoái thác thế này, ngột ngạt không chịu nổi.
Khương Bồng Cơ không hoang mang đáp: “Hứa huynh có nghĩ đến tương lai của quân liên minh không?”
Hứa Bùi kinh ngạc hỏi: “Hiển đệ nói vậy là sao?”
Khương Bồng Cơ cười: “Giờ liên minh lấy danh là Cần Vương, diệt trừ nghịch tặc, đây là việc chính
đáng. Nhưng có một điều kiện tiên quyết, đó là người ngồi trên ngai vàng nhất định phải là Hoàng đế hiện giờ. Nếu đổi thành Xương Thọ Vương, đến lúc đó chúng ta sẽ trở thành nghịch tặc”
Mí mắt Hứa Bùi giật mạnh một cái.
Nếu liên minh bị coi là nghịch tặc thì Minh chủ Hứa Bùi sẽ là kẻ đứng mũi chịu sào.
Nhưng liên minh có bốn trăm nghìn quân, Xương Thọ Vương dù có lên ngôi cũng không dám làm căng, cùng lắm là dùng kế để ly gián nội bộ.
“.. Nếu có thể cứu hậu duệ dòng dõi quý tộc trong hoàng thành Kham Châu, đảm bảo an toàn cho Thánh thượng thì công đầu thuộc về Hứa huynh, tiểu đệ và Dương Đô úy chỉ là chân chạy vặt thôi. Nếu không cứu được thì với gia thế của Hứa huynh, hẳn cũng có thể thoát thân một cách thoải mái...”
Tuy trong lòng thì Hứa Bùi khá tán thành quan điểm này nhưng bề ngoài lại tỏ ra xấu hổ và giận dữ như vừa bị người ta sỉ nhục.
“Hiển đệ, trong mắt đệ, vị huynh là kẻ tiểu nhân dối trá chỉ biết ra vẻ thôi sao?”
Khương Bồng Cơ đoán trước được Hứa Bùi sẽ có phản ứng như vậy: “Tiểu đệ biết Hứa huynh không phải người như vậy, nhưng tiểu đệ lo lắm. Ngày nào chư hầu trong liên minh cũng chỉ biết khắc khẩu với nhau, bỏ bê chính sự, chỉ sợ họ sẽ liên lụy đến thanh danh của Hứa huynh mà thôi. Người ngoài không ai quan tâm các chư hầu tham lam hay nhát gan thế nào đâu, họ chỉ biết Minh chủ quan liên minh không quyết đoán, đã không tài lại còn không có đức... Hứa huynh, huynh cứ nghĩ cho kỹ đi!”
Tuy cô không học rộng hiểu nhiều, nhưng sở trường là việc nắm đúng điểm yếu của người ta.
Điểm yếu của Hứa Bùi là thanh danh, uy vọng và công trạng, cứ đúng bệnh mà kê đơn, hiệu nghiệm ngay tức thì.
Nhan Lâm chỉ nghe mà không có phản ứng gì, như thể mọi việc đang diễn ra xung quanh không liên quan gì đến cậu ta vậy.
Nhưng cậu ta biết một điều, Hứa Bùi đã bị Khương Đồng Cơ thuyết phục.
Quả nhiên...
Hứa Bùi thay đổi sắc mặt, trông hắn ta có vẻ khá rối rắm: “Nhưng hiện đệ à, binh mẽ trong tay để chỉ có mười nghìn, rủi mà gặp phải quân tinh nhuệ của Xương Thọ Vương thì quá nguy hiểm. Không được, vì huynh không thể đẩy để vào chốn hiểm nguy ấy được”
Khương Hồng Cơ nghe vậy cũng chỉ cười: “Không sao đâu huynh, không phải còn có Dương Đô úy nữa sao? Cả hai hợp lại cũng lên đến hai mươi lăm nghìn binh mã, vậy cũng đủ rồi.”
Hứa Bùi nhìn về phía Dương Kiển, ánh mắt như đang dò hỏi ý kiến của đối phương.
Nhan Lâm đồng ý: “Xin nghe theo ý của Minh chủ”
Hứa Bùi vỗ bàn cái rầm, rốt cuộc cũng đồng ý chuyện này.
Còn các chư hầu khác, hắn ta tự có cách ứng phó.
Ra khỏi lều, Nhan Lâm cười nhạt: “Liễu Huyện lệnh thật hào phóng”
Khương Bổng Cơ cười, hỏi lại: “Sao ngươi lại nói vậy?”
“Chúng ta xông pha tiền tuyến khác nào nhảy vào núi đao biển lửa, bao nhiêu lợi lộc đều dâng hết cho Hứa Bùi, vậy không phải hào phóng thì là gì?”
Khương Bổng Cơ nhún vai: “Thả con săn sắt bắt con cá rô, cái gọi là công trạng ấy chỉ là hư danh thôi, lợi lộc trong tay chúng ta mới là thật”
Nếu không hối lộ công trạng cho Hứa Bùi thì cứ mơ đấy mà hắn ta chịu thả người.
Nhan Lâm cũng hiểu điều này, tuy vậy cậu ta vẫn cảm thấy khá khó chịu.
“Nếu đã có duyên hợp tác thì chi bằng liên hợp lực lượng hai nhà lại, cùng nhau thương lượng?”
Nhan Lâm khẽ rũ mi, đáp gọn một câu: “Được.” >