Hệ thống nghe vậy liền ngẩn ra, dường như đang suy nghĩ về dụng ý trong câu nói của cô, nhưng sau đó lại có hơi đau lòng mà khuyên ngăn.
“Ký chủ, với giá trị vũ lực của cô hiện giờ mà lại đem điểm tích lũy quý giá lãng phí trên phương diện vũ lực, căn bản là hại nhiều hơn lợi.”
Với số liệu giá trị vũ lực của Khương Bồng Cơ ở kiếp trước, tuyệt đối là có thể biến cô thành quái vật không thể giết chết, nhưng mà cái đó thì có tác dụng gì? Đây là thế giới cổ đại, Khương Bồng Cơ rõ ràng có thể dùng điểm tích lũy để đổi lấy những kỹ năng hoặc vật dụng có giá trị hơn, khiến cuộc sống của cô trở nên tốt đẹp hơn.
Nhưng mà tính tình của người ta quá ngang ngược, căn bản là không nghe nó khuyên. Hơn nữa, nó là hệ thống cung đấu mà, ký chủ phải làm Hoàng hậu chứ!
Cho dù Khương Bồng Cơ chưa bao giờ thừa nhận chuyện này, nhưng hệ thống không thể nào vì một ký chủ không chịu hợp tác mà từ bỏ mục tiêu đã được đặt sẵn kể từ khi xuất xưởng của mình.
Nếu như Khương Bồng Cơ thật sự dung hợp giá trị vũ lực của kiếp trước một cách hoàn mỹ, vậy thì...
Có ai từng gặp vị Hoàng hậu nào giơ một ngón tay lên ấn một cái là thủng đầu Hoàng đế chưa?
Cảnh tượng này thật “đẹp” quá, nó hoàn toàn không dám nhìn.
“Cô lại phát sóng thêm mấy hôm nữa là hệ thống có thể tiến hành nâng cấp lần đầu tiên. Đến lúc đó hàng hóa được mở khóa trong cửa hàng cũng trở nên phong phú hơn. Cô hoàn toàn có thể để dành điểm tích lũy để dùng vào lúc đó, cái này có thể giúp cô thích ứng với thời đại này tốt hơn, cuộc sống càng trở nên xuôi chèo mát mái hơn.”
Nếu như đã được gọi là hệ thống livestream cung đấu xuyên các thế giới, công năng của nó đương nhiên không ít ỏi như những gì Khương Bồng Cơ nhìn thấy. Bây giờ mà lãng phí điểm tích lũy trên cái phương diện dung hợp vũ lực bỏ đi này, đến lúc khẩn cấp cần dùng đến để mua đồ thì làm thế nào?
Khương Bồng Cơ hiểu sự lo lắng của hệ thống, nhưng đối với cái này cô lại xì mũi coi thường.
“Cho dù là gặp phải chuyện gì, tao có tự tin là có thể giải quyết một cách hoàn mỹ.”
Kiếp trước không có hệ thống, cô vẫn có thể từ một binh sĩ cấp thấp của Quân đội Liên bang leo lên đến vị trí Quân đoàn trưởng. Kiếp này đến thời đại viễn cổ lạc hậu, chẳng lẽ không có cái hình thức ăn gian của hệ thống bảo kê thì cô không thể tự lo cho cuộc sống của mình?
Giá trị vũ lực đó vốn dĩ là của cô, dùng điểm tích lũy để đổi lấy quá trình dung hợp chẳng qua chỉ là giao dịch công bằng với hệ thống mà thôi. Sức chiến đấu của cô bị khống chế bởi bộ gen của cơ thể này, cho dù cô huấn luyện chính mình như thế nào đi chăng nữa cũng không thể khôi phục lại 1% sức chiến đấu của kiếp trước.
Cơ thể này giống như một cốc nước, cho dù rót thế nào cũng chỉ có thể chứa được lượng nước của một cốc. Cái dung hợp mà hệ thống nói, về bản chất nó giống như việc tối ưu hóa bộ gen của cơ thể này, khiến cho dung tích của một cốc biến thành dung tích của một cái lu, từ đó lượng nước có thể chứa đựng được sẽ càng nhiều.
“Mày cứ nói thẳng xem chút điểm tích lũy này có thể đổi lại một phần của vũ lực trước kia không là được, những cái khác tao không muốn nghe.”
Hệ thống bị dồn ép đến mức không còn cách nào khác, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Đúng là có thể, nhưng số điểm này quá ít, hiệu quả dung hợp cũng rất thấp.”
Khương Bồng Cơ nghe xong cũng không nói gì, cô lờ mờ có dự cảm, nếu bản thân muốn dung hợp tất cả giá trị vũ lực, cải tạo bộ gen của cơ thể này đạt đến trình độ trước kia của cô thì số lượng điểm tích lũy có khả năng đạt đến mức cô không thể tưởng tượng nổi. Nhưng có khó mấy đi chăng nữa, cô cũng muốn thử.
Có những lúc hệ thống thật sự là rất chướng mắt, bề ngoài trông thì rất ngoan ngoãn, nhưng lúc nào cũng muốn khống chế cô làm việc theo ý muốn của nó.
Ký chủ và hệ thống, chỉ riêng nhìn ý nghĩa trên mặt chữ thì dường như người đằng trước mới chiếm vị trí chủ đạo, nhưng sau mấy lần thử thăm dò hệ thống, cô lại phát hiện ra tình huống của mình hoàn toàn không phải là như thế. Theo như hiện tại mà nói, địa vị giữa hệ thống và cô khá là công bằng, thuộc kiểu quan hệ hợp tác, nhưng còn sau này thì sao?
Hệ thống vì sao lại khao khát điểm tích lũy như thế? Nó luôn hối thúc cô phát livestream mà không có bất cứ mục đích gì sao?
Nếu mạnh dạn suy nghĩ rộng ra thì cái điểm tích lũy người xem kia có thể khiến nó càng trở nên mạnh hơn, nếu cô là ký chủ mà cứ giậm chân tại chỗ đến lúc đó thì sẽ như thế nào?
Sự lựa chọn của cô và mục tiêu của hệ thống có xung đột với nhau, bây giờ thì còn chưa nhìn ra nhưng một khi chênh lệch giữa hai bên được kéo xa vậy thì hay rồi.
Từ trước đến nay, cô đều không phải là con rối để cho người
ta dắt mũi dẫn đi, nhưng nếu cứ duy trì trạng thái yếu ớt như cọng bún thiu này thì cô không chịu cũng phải chịu. Thay vì bị động như thế còn không bằng lùi về sau một bước mà chọn cách khác, nghĩ cách dần dần tìm lại thực lực kiếp trước.
Khương Bồng Cơ rũ mắt nói, “Không sao, tích tiểu thành đại, chuyện gì cũng phải từ từ.”
Thấy ký chủ kiên quyết như vậy, hệ thống cũng không có cách nào ép cô không được làm như thế, chỉ biết cố kìm cảm giác xót ruột lại, miễn cưỡng đồng ý với yêu cầu của cô.
Bên tai Khương Bồng Cơ lập tức vang lên tiếng thông báo chẳng dễ nghe gì cho lắm của hệ thống, sau đó trước mặt cô hiện lên một cái màn hình ảo.
[Ký chủ quyết định sử dụng 10,000 điểm tích lũy để tiếp tục quá trình dung hợp?]
[A. Đồng ý]
[B. Suy nghĩ lại]
Khương Bồng Cơ không có bất kỳ do dự nào, ấn nút đồng ý, điểm tích lũy trong tài khoản trong nháy mắt đã tụt xuống chỉ còn lại 34 điểm.
Cô đợi một lúc, cơ thể không có bất kỳ phản ứng gì, đúng lúc cô đang định hỏi chuyện này là như thế nào thì một cơn đau đớn dữ dội đột nhiên từ gan bàn chân truyền đến, xông thẳng lên đầu cô. Cứ như bị ai đó cưỡng chế đóng hai cái đinh sắt vào người, đầu gối run lên suýt nữa thì khụy luôn xuống đất.
Nhưng mà, đó mới chỉ là bắt đầu.
Chỉ trong nháy mắt, Khương Bồng Cơ đã đau đến mức sắc mặt tái nhợt, trên trán nhanh chóng vã ra mồ hôi hột, màu môi cũng tái đi, gân xanh trên trán nổi rõ, con ngươi như muốn lồi hẳn ra ngoài, những tia máu nổi đầy trong mắt, nhìn trông cực kỳ đáng sợ. Cơ bắp toàn thân cô đều chịu kích thích, bắt đầu điên cuồng co giật, Khương Bồng Cơ phát hiện ra hô hấp của mình cũng có chút khó khăn, không tự chủ được lại biến sắc.
Cô cúi đầu nhìn hai bàn tay của mình, đôi môi bất chợt nhếch lên thành một nụ cười giễu khe khẽ. Bàn tay vốn dĩ gầy gò lúc này vì đang co giật mà khum lại thành hình móng vuốt. Từng đốt ngón tay một kéo ra rõ ràng nhìn trông cực kỳ đáng sợ, thậm chí vì cơn đau dữ dội mà có hơi mất khống chế, không cẩn thận va vào cái chặn giấy để trên án, rơi xuống đất phát ra tiếng vang.
Tỳ nữ Tầm Mai đang đứng ngoài thư phòng nghe thấy tiếng động liền khẽ khàng hỏi: “Lang Quân có chuyện gì sai bảo ạ?”
Khương Bồng Cơ hít một hơi thật sâu, cố gắng làm giảm đi cảm giác khó thở rồi âm thầm cắn lưỡi khiến cho khoang miệng xuất hiện mùi máu tanh và đau đớn để tạm thời đè xuống sự co rút của các thớ cơ, giọng nói của cô vẫn bình tĩnh như cũ: “Không sao, không cẩn thận làm rơi cái chặn giấy xuống đất thôi, Tầm Mai đi chuẩn bị nước nóng cho ta...”
Quả nhiên Tầm Mai không nghe ra điều gì khác thường, cung kính “dạ” một tiếng rồi đi xuống dặn dò người hầu đi đun nước cho Khương Bồng Cơ.
Vào thời khắc này, Khương Bồng Cơ đau đến mức cuộn tròn người lại, hô hấp càng lúc càng khó khăn, trên mặt thậm chí còn xuất hiện những vằn đỏ tía.
Không biết là đã qua bao lâu, cái cảm giác đau dữ dội đó dần dần biến mất, Khương Bồng Cơ vì muốn chống lại cảm giác đau đớn mà không phát ra một tiếng kêu rên nào, lúc này cô cũng đã kiệt sức. Cô nằm dài trên đất, đôi mắt khép hờ, nhịp thở cực kì yếu ớt, lại hơn nửa khắc đồng hồ nữa trôi qua, sức lực dần dần hồi phục lại.
Đúng lúc này, Tầm Mai đã quay lại bẩm báo: “Lang quân đã chuẩn bị xong nước nóng rồi ạ.”
Khương Bồng Cơ nghe thấy động tĩnh, thầm trợn mắt một cái rồi cắn răng bò dậy, dùng ống tay áo lau qua loa mồ hôi trên trán.
“Hầu ta đi tắm.”
Tầm Mai dùng một cái khăn tắm bọc kĩ mái tóc đen dài của Khương Bồng Cơ lại, tránh để bị nước thấm ướt.
Dưới hơi nước nóng đôi môi tái nhợt dần dần có màu sắc trở lại. Khương Bồng Cơ nhắm mắt ngồi dựa lưng vào thùng tắm, nhìn thì trông như đang nghỉ ngơi nhưng thực chất cô đang nói chuyện với hệ thống, cơ bắp toàn thân vừa căng vừa nhức mỏi, cô đã lười đến mức không muốn động đậy dù chỉ một ngón tay.