Vừa nói dứt lời hai người mặc áo giáp một trước một sau nhẹ nhàng khiêng cáng cứu thương tới, mấy vị đại | thần rướn cổ lên nhìn.
Song thi thể trên cáng phủ một lớp vải trắng mơ hồ, phía dưới lại có máu tươi nhỏ tí tách xuống đất, thỉnh thoảng còn có thịt vụn rơi xuống.
Tình hình này khiến mấy vị đại thần nhìn đến lồi cả mắt ra, trong lòng bắt đầu nảy sinh sợ hãi.
Còn chưa chờ bọn họ mở miệng, Khương Đồng Cơ đã cho người vén tấm vải trắng lên, lộ ra cỗ thi thể ở bên trong.
Phần đầu màu sắc lòe loẹt, máu tươi và não đã hòa trộn, cùng với xương cốt hóa thành một mảng, từ cổ trở xuống cũng không còn nguyên vẹn.
Chỉ có duy nhất bộ quần áo trên người là còn có thể nhìn ra màu sắc và chất liệu, vừa nhìn là biết không phải người bình thường có thể mặc.
Mấy vị đại thần nhìn thấy sắc mặt tái xanh, có người không nhịn được mà quay đầu nôn khan.
Không chỉ bọn họ bị cái cảnh tượng khẩu vị nặng này khiến cho nôn ọe, đến mưu sĩ bên cạnh Khương Đồng Cơ cũng cả kinh sắc mặt tái nhợt, bình luận của người xem kênh livestream căng tràn ngập đất trời, người xem định dùng bình luận để che đi cái cảnh tượng đáng sợ này, chỉ số ghê tởm đã muốn nổ tung rồi.
[Bà Xã Của Khương Hồng Cơ]: Mẹ ơi, hù chết con rồi, cái phong cách của kênh livestream này còn đáng sợ hơn cả phim kinh dị.
[Sân Gia]: Streamer, chúng ta bàn bạc một việc, trước khi đến cảnh tượng cao trào có thể cảnh báo trước một chút không?
[Gai Hoa Hồng Nhuộm Máu]: Cố gắng chống đỡ xem hết phần Streamer chém giết, cuối cùng quỳ lạy dưới một cô thi thể. Nói thật, dọa đến đâu cũng muốn bay lên rồi. Nghe nói quốc gia muốn ”làm dịu” tình trạng bạo lực máu tanh, kênh livestream này phát hình ảnh dễ gây bệnh tim như thế, thật sự không bị cấm phát sao? Nói câu có lương tâm là đến The Ringu cũng không đáng sợ như này.
[Thiên Tài Quách Phụng Hiếu]: Kênh livestream của Streamer phát liên tục bao nhiêu năm rồi, nếu muốn cấm thì sớm đã bị cấm phát rồi, làm gì có chuyện còn phát đến giờ chứ?
[An Trường Hoan]: Thân là một y tá cấp cứu, tôi gặp qua không ít cảnh tai nạn xe cộ, vốn tưởng năng lực chịu đựng của mình rất cao rồi, trên thế giới này không còn cảnh tượng gì có thể làm tôi sợ đến phát khóc nữa, cho đến khi tôi tham gia cái kênh livestream này... Đau lòng ôm chặt cơ thể mập mạp của mình.
Người xem livestream phản ứng rất mạnh, Khương Đồng Cơ vẫn thờ ơ như không.
Có cảnh tượng nào mà cô chưa gặp, cái cảnh có chút máu tanh này đối với cô mà nói chỉ là chuyện cỏn con.
Cô bình tĩnh hỏi mấy vị lão thần.
“Nhìn kỹ xem cỗ thi thể này có phải là yếu hậu không?”
Sắc mặt của mấy vị lão thần trắng nhợt như tuyết, có người còn phải dựa vào người khác mới có thể đứng vững, bọn họ nghi ngờ Khương Hồng Cơ là cố ý chỉnh người.
Hình dạng thi thể như thế này, đến mẹ ruột của thi thể cũng không nhận ra chứ nói gì đến bọn họ.
Bọn họ cũng không có năng lực đặc biệt, làm sao có thể nhận ra chủ nhân của cái thi thể bị giẫm nát bét chứ?
Nhưng mà, quả thực Hoàng hậu mặc bộ quần áo này, nhìn dáng người cũng có vẻ phù hợp.
Có lão thần không thể nhịn được mà dùng ống tay áo che mặt, không dám nhìn cái xác thể thảm.
Khương Bồng Cơ nhếch môi cười nhạt: “Mấy người các ngươi không có mắt nhìn, không thấy cái thi thể này làm dơ bẩn mắt quý nhân sao? Còn ngây ra đấy làm cái gì, đem cái thi thể này ra đi, sắp xếp ổn thỏa để sau xử lý. Theo như ta thấy, hiện giờ việc quan trọng nhất là nhanh chóng lấy lại hoàng thành Kham Châu, giải thoát những người vẫn ở trong thành chưa kịp rút lui. Còn cô thi thể này cũng không thể mọc cánh bay đi được”
Mấy vị lão thần rối rít nói: “Nói có lý”
Dù sao yếu hậu cũng chết rồi, chết rồi thì cũng không thể chết nữa, sau này xử lý cũng không muộn.
Quân địch công thành quá bất ngờ, người dân trong thành gần như không có thời gian phản ứng.
Hoàng đế chỉ có thể mang theo một đám trọng thần và gia quyến của họ, những quan viên lớn bé khác căn bản không kịp rời đi, toàn bộ đều vứt bỏ ở trong thành.
Càng chậm trễ thì những người này càng nguy hiểm.
Đúng như phương Bồng Cơ nói, bọn họ nên nhanh chóng quay đầu đánh hoàng thành, có thể giảm được tổn thất.
Một triều đình không thể chỉ dựa vào Hoàng đế mà còn phải dựa vào phần lớn quan viên bình thường phụ giúp.
Nghiêm trọng hơn là...
Mấy vị trọng thần đưa
mắt nhìn nhau, vẻ mặt cứng lại đến mức có thể chảy ra nước.
Bệ hạ đột nhiên qua đời, căn bản không kịp để lại di chiếu cho ai làm người kế thừa.
Là lão thần được bệ hạ coi trọng, bọn họ nhất định phải mau chóng chọn ra người kế vị, ổn định triều cương, tuyệt đối không để loạn thần tặc tử chiếm được.
Hoàng đế có bốn người con trai, Đại hoàng tử bị giết, Nhị hoàng tử vì việc dùng vũ cổ nguyền rủa Hoàng đế và Hoàng hậu, sau khi sự việc bị vạch trần còn liên lụy tới cả đằng ngoại, bị Hoàng đế tịch thu tài sản và tru di tam tộc, bản thân Nhị hoàng tử cũng ngồi nhà lao rồi mắc bệnh nan y mà chết.
Hiện giờ thì chỉ có Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử là còn sống.
Hai chân Tứ hoàng tử bị nghiền nát, sớm đã thành kẻ phế nhân không thể đứng dậy thì làm sao đăng cơ làm đế đây?
Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có vị Tam hoàng tử bị phế làm thứ dân là hợp lý nhất.
Nhưng hiện giờ binh mã loạn lạc, nếu không nhanh chóng đi cứu người thì chưa biết chừng Tam hoàng tử bị giáng làm thứ dân đã bị giết rồi.
Nếu như vậy thì ngôi vị Hoàng đế truyền cho ai?
Có thể tưởng tượng đến lúc đó sẽ là một trận loạn chiến đầy máu tanh!
Mấy vị lão thần nghĩ rất tốt đẹp nhưng bọn họ lại không biết phương Bồng Cơ không chỉ đến để cứu giá.
“Tình hình thế nào?” Khương Hồng Cơ hỏi thẩm Phong Chân: “Nghe ngóng rõ cả chưa?”
Phong Chân khép hờ mắt, anh ta vừa nhân lúc rảnh đi tìm cung nữ và thái giám hỏi thăm tình hình, nghe được không ít việc thú vị.
Anh ta nói: “Bẩm chủ công, đã nghe ngóng rõ ràng rồi. Bốn vị Hoàng tử chỉ có Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử là còn sống. Có điều, Tứ hoàng tử Vu Mã Quân đã thành phế nhân bị mất hai chân, đời này không còn cơ hội đứng được nữa. Cho nên, hiện giờ người thích hợp nhất chính là Tam hoàng tử. Vị Tam hoàng tử này xuất thân không đơn giản, nhà ngoại xuất thân là cùng họ khác chi với Phong thị. Nếu như vị này lên ngôi thì sợ rằng phiền phức”
Khương Bồng Cơ cười lạnh lẽo: “Nói êm tại là cùng họ khác chi với Phong thị, khó nghe một chút thì chính là họ hàng xa tít mù khơi. Tam hoàng tử lên ngôi thì làm sao, toàn bộ Phong thị sẽ dốc lòng phò tá hắn ư? Ha ha, quá ngây thơ, thà nằm mơ còn có vẻ thực tế hơn.”
Không chỉ có thấy rõ mà Phong thị càng rõ Đông Khánh hiện này đã thối nát đến xương tủy không có thuốc cứu rỗi.
Cho dù Tam hoàng tử lên ngôi thì các chư hầu nắm quân đội trong tay sẽ ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói à?
Chỉ hỏi một câu, dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì khiến thế lực các chư hầu giao tính mạng của bản thân và gia đình ra đây?
Bởi vì ăn lộc bổng của nước Đông Khánh mấy năm sao?
Mặt dày cỡ nào!
Khương Bồng Cơ nói tiếp: “Trên dưới Phong thị đều là người thông minh, bọn họ không thể nào mạo hiểm. Đồng Khánh đã thối nát đến tận xương tủy không thể cứu chữa, nếu như vì Tam hoàng tử mà vào triều đình tranh chấp, sợ là... Phong thị nghìn năm cũng phải chấm dứt. Cho nên không phải lo lắng Phong thị bên kia. Nhưng mà... Tử Thực nói cũng không sai, nếu như Tam hoàng tử thực sự lên ngôi thì đúng là sẽ đem lại chút phiền phức”
Nếu Hoàng đế ngồi trên ghế rồng là người trưởng thành thì phương Bồng Cơ muốn danh chính ngôn thuận lấy cái danh Châu mục Hoàn Châu thì quả thực là độ khó tăng lên rồi.
Cho nên, Tam hoàng tử...
Xin lỗi!
Trong lòng Khương Đồng Cơ nảy sinh sát ý, con ngươi Phong Chân sáng rực như ngọc đen giơ tay làm hành động tay cắt cổ. >