Ở một nơi cách hoàng thành Kham Châu mười mấy cây số...
Thi thể của ả đàn bà mặc váy đỏ đột nhiên xuất hiện, đầu ngoẹo sang một bên trong tư thế kì dị, chết không nhắm mắt.
“Kỷ chủ, cô lại chết”
Trong không gian hệ thống, giọng nói điện tử lạnh bằng của hệ thống vang lên nói cho ả đàn bà mặc váy đỏ biết tin tức này.
Bị cùng một người giết hai lần, cách chết còn giống y như nhau, thật đúng là nhục nhã.
Linh hồn thoát khỏi thân xác, bay vào trong không gian của hệ thống, gương mặt ả trắng bệch, tức giận thở hổn hẳn phi vào trong phòng khách.
“Câm mồm, ta biết ta chết rồi, không cần mi nói đâu!”
Sau khi gào lên giận dữ, ả quay sang mắng chửi hệ thống: “Chẳng lẽ lần này cũng là lỗi của ta? Ta đã nghe theo đề nghị của mi, không dùng bùa trung thành với con nhóc đó, tại sao ta vẫn cứ chết? Chẳng phải là bùa “Thần hành thiên lý của mi có vấn đề à, không dịch chuyển tức thời được! Ta đã bóp nát rồi, tại sao vẫn bị Liễu Hi tóm được, bị con nhóc đó bẻ gãy cổ lần nữa? Chẳng lẽ lần này cũng là lỗi của ta?”
Đứng trước sự chất vấn của ả đàn bà, hệ thống im lặng một lúc lâu, sau đó nó cảnh cáo ả ta bằng giọng điệu lạnh như băng.
“Kỷ chủ, tôi hy vọng cô có thể bình tĩnh một chút, hệ thống không thể sai được, bùa Thần hành thiên lý lại càng không thể xảy ra sai sót”
Ở đàn bà cười lạnh hỏi ngược lại nó.
“Nếu như không sai, tại sao ta lại chết?”
“Bùa “Thần hành thiên lý là sản phẩm của thế giới tu tiên, nguyên lý sử dụng liên quan đến lĩnh vực năng lực tinh thần cùng với linh hồn. Năng lực tinh thần của Liễu Hi vô cùng mạnh, có thể sánh ngang với tu sĩ. Tuy rằng cô ta không phải tu sĩ, bên trong cơ thể không có linh lực nhưng cô ta có thể sử dụng năng lực tinh thần để quấy nhiễu khởi động của bùa “Thần hành thiên lý, khiến cho thời gian xuất hiện của trận truyền tống chậm lại mất hai giây. Với hai giấy này cũng đủ để cô ta bóp gãy cổ của cô rồi”
Ả đàn bà nghe xong đần mặt ra, một lúc sau mới hỏi lại hệ thống.
“Tại sao mi không nói với ta những tin tức đó?”
Nếu như biết trước điều này thì ả đã không ngu xuẩn sử dụng bùa “Thần hành thiên lý trước mặt Khương Đồng Cơ.
Giọng điệu của hệ thống vẫn đều đều không cảm xúc như cũ.
“Bất kỳ tin tức gì có liên quan đến Thần Hoàng Đế đều phải mua bằng một số lượng điểm tích lũy khổng lồ. Tuy rằng cô là ký chủ của tôi nhưng tôi là một hệ thống công bằng nghiêm minh, không có nghĩa vụ phải nói với cô những tin tức này. Vì thế chuyện này không phải là trách nhiệm của hệ thống, trách nhiệm hoàn toàn thuộc về ký chủ, bởi vì có quá yếu!”
Đối diện với câu trả lời đầy lý lẽ, có chứng cứ của hệ thống, ả ta căn bản không thể phản bác được gì, uất ức cam chịu nuốt giận.
Sau khi bình tĩnh lại, ả phải đối diện với một sự thật tàn khốc hơn nữa.
ta đã chết rồi, nếu muốn sống lại lần nữa, ả ta phải nợ hệ thống một tỷ.
Đứng trước món nợ càng lúc càng chất cao như núi này, ả ta vô cùng bất lực, lại không thể không nhẫn nhịn.
Ả nghiến răng kèn kẹt nói: “Hừ, cũng không phải là ta không thu hoạch được gì... Liễu Xa, cứ đợi cha con tương tàn đi!”
Trong khoảng thời gian đợi ả đàn bà sống lại, Khương Hồng Cơ vô cùng vui vẻ lẩm bẩm hát hò, Phong Chân thấy thế rất kinh ngạc.
“Tâm trạng của chủ công không tệ đâu?
Khương Bồng Cơ giơ tay ra dấu: “Người gặp chuyện vui tâm trạng cũng vui, chủ công nhà huynh sắp được thăng chức rồi, sao mà không vui cho được”
Phong Chân nghe thấy vậy liền biết Tứ hoàng tử đã xong đời rồi, lập tức nhe răng cười toe toét.
“Chúc mừng chủ công, chúc mừng chủ công” Phong Chân chúc mừng kiểu nửa giả nửa thật, lén lút nói: “Nếu như chủ công thăng chức, vậy có thể thưởng cho thuộc hạ được không? Ví dụ như là bảy ngày nghỉ của năm ngoái chẳng hạn? Ví dụ như rượu ngon, mỹ nhân? Hoặc là tiền tài châu báu cũng được?”
Khương Bồng Cơ thôi không cười nữa: “Có thưởng. Nghỉ ngơi, cao lương mỹ vị, mỹ nhân rượu ngon thì... Chắc là không có.”
Phong Chân: “...”
Ư, mình giúp chủ công một việc lớn như vậy, tại sao ngay cả chút phúc lợi nhỏ nhoi đó cũng không có?
Anh ta trưng cái mặt trên đời này không còn gì lưu luyến, chỉ đành bỏ cái ý tưởng ăn chơi nhảy múa đi, tiếp tục chúi mũi vào đống công việc không giới hạn.
Trải qua sự tàn phá của phản quan, cả hoàng thành Kham Châu đã hoàn toàn hỗn loạn, trộm cướp, lừa đảo, cướp giật chỗ nào cũng có.
Đám người Nhan Lâm bình định bạo loạn trong nội thành với tốc độ nhanh nhất, tìm kiếm dàn xếp thỏa đáng các thần tử và gia quyến, bảo vệ hoàng thất.
“Đã tìm thấy tiến Thái tử phi và mấy vị Hoàng tôn rồi, nhưng các
vị phi tần và thứ nữ của tiền Thái tử đều gặp bất trắc”
Trong cảnh binh đao loạn lạc có thể bảo vệ được Thái tử phi và tiểu Hoàng tôn đã là tốt lắm rồi, ai hơi đầu đi quan tâm đến các thứ phi và thứ nữ chứ?
Nhan Lâm cụp mắt cười lạnh.
“Tìm được người rồi thì tốt, còn Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử thì sao?”
Thuộc hạ đáp: “Đã phái người đi tìm rồi, sẽ có tin tức nhanh thôi.”
Nhan Lâm nghi ngờ cau mày, cậu ta mơ hồ có dự cảm không lành.
Tuy rằng đã tìm thấy Hoàng tồn, nhưng mấy vị trọng thần càng quan tâm đến tung tích của Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử hơn.
Không nói cái khác, chí ít hai vị này cũng đã là Hoàng tử trưởng thành, mẩy vị Hoàng tôn còn quá nhỏ.
Sau vài lần thúc giục, cuối cùng vào lúc hoàng hôn ngày hôm sau bọn họ đã tìm thấy hai cái xác.
Thi thể của Tam hoàng tử bị ngâm trong nước trương phềnh, trên ngực cắm một thanh đao, thanh đao này chính là loại đao mà binh lính của Xương Thọ Vương hay dùng.
Tam hoàng tử thì dễ tìm, Tứ hoàng tử khó tìm hơn, dường như có một thế lực ma quỷ nào đó từ trong chốn u minh ngăn cản bọn họ bước vào phủ Tứ hoàng tử.
Thứ sức mạnh này xuất hiện rất kì lạ, biến mất cũng rất đột ngột, đợi đến khi tất cả mọi người vào trong liền phát hiện ra Tứ hoàng tử nằm phủ phục trên mặt đất, đầu đã bị nghiền nát bét, dáng vẻ khi chết cực kì thê thảm, Phong Chân âm thầm liếc sang chủ công nhà mình một cái, tự dưng lạnh hết cả sống lưng.
Không phải đầu của Tứ hoàng tử bị chủ công giẫm cho nát bét đấy chứ?
Mấy ngày sau, tất cả mọi người chuẩn bị tang lễ của Hoàng đế và Hoàng tử.
“Hai vị Hoàng tử đều gặp bất trắc, mấy vị Hoàng tôn còn lại cũng còn quá nhỏ, ai có thể lên ngôi được đây?”
Hoàng đế băng hà, theo như quy củ phải để quốc tang.
Có điều, hiện tại đang trong thời kỳ đặc biệt, không cần quá cầu kì.
Mọi người chỉ cần chú ý đến màu sắc của quần áo, thắt thêm một dải lụa trắng bên hông là được. Phong Chân mặc quần áo màu đen nghiêm túc, bên hông thắt một dải lụa trắng, nhìn trông thiếu mất vẻ phóng đãng bình thường, lại thêm phần nghiêm nghị, đứng đắn.
Dương Tư cũng ăn mặc như thế, trông gã lại càng thêm lạnh lùng.
Gã cười giễu cợt: “Cho dù là ai, chỉ cần không phải Xương Thọ Vương và Vu Mã Thương - Quận thủ quận Hỗ lên ngôi là được. Huynh thấy sao?”
“Cũng thế” Phong Chân nói: “Xương Thọ Vương dã tâm ngời ngời, Vu Mã Thương cũng là kẻ không an phận, Hoàng tôn vẫn tốt hơn”
Nhỏ tuổi, ngoan ngoãn, lại biết điều.
Chưa nhược quán, chưa lập gia đình, điều này cũng có nghĩa Ấu để không thể cầm quyền.
Hoàng tôn lớn tuổi nhất cũng chưa đủ mười một tuổi, nhỏ nhất mới có hai tuổi.
Theo như thói quen lập đích, lập trưởng, thì không có ai đủ tư cách hơn Hoàng trưởng tốn cả.
Người ta không chỉ là đích tôn, còn là trưởng tốn, thân phận chính thống, huyết thống tinh khiết.
“Ta chỉ sợ, Vu Mã Thương không cam tâm”
Phong Chân cười nhạt: “Không cam tâm thì có làm sao, cả liên minh đều là cáo già, trừ khi đầu óc bị lừa đá, bằng không sẽ không ủng hộ ông ta”
Ủng hộ Vu Mã Thương lên ngôi thì có lợi ích gì?
Tuy rằng có công phò tá, nhưng ủng hộ Hoàng tôn thì cũng vậy cả.
So ra thì ủng hộ Vu Mã Thương đã trưởng thành, có đầu óc, mưu mô, không cẩn thận còn bị ông ta dòm ngó binh quyền, đợi bị làm thịt đi.
Vậy nếu ủng hộ Hoàng tôn lên làm Ấu đế thì sao?
Hoàng tôn muốn ngồi chắc trên hoàng vị, chỉ cần trọng dụng các chư hầu liên minh, trước khi thành niên đừng có làm chuyện ngu xuẩn, thì lợi ích có được sẽ càng lớn.
Rất nhiều chư hầu đều xuất phát từ lợi ích, Vu Mã Thượng tuyệt đối không phải là một lựa chọn hay.
Hai người trao đổi ý kiến với nhau bằng vài câu đơn giản, nhìn nhau đầy ăn ý. >