Khương Bồng Cơ cười lạnh, hỏi: “Sao vẻ mặt của Quận thủ lại lạ thế, hay là cái gọi là nhân chứng ngài nói thực chất không tồn tại?”
Mất vài giây, ánh mắt dại ra của Vu Mã Thương mới trở lại bình thường.
“Đừng có ngang ngược, đợi nhân chứng đến làm chứng xem ngươi còn phản bác thế nào? Khi quân là tội chết, bản quan khuyên người nghĩ cho kỹ con đường sau này”
Lúc này, không chỉ có một mình Khương Hồng Cơ cười lạnh, những quan viên khác cũng cười thầm trong lòng.
Bất ngờ nghe tin Liễu Hi từ một Huyện lệnh trở thành Châu mục, quả thật bọn họ cũng có chút đố kị, nhưng đố kị thì đố kị, bọn họ cũng không dám nói ra.
Đừng nói là khi quân, với quyền thế của cha con nhà họ Liễu, cho dù bọn họ có cầm kiếm vào điện, thì tất cả văn võ đại thần trong triều vì nghĩ cho toàn cục cũng ngậm miệng không dám hé hé lấy một câu, nhiều lắm là lườm mấy cái, càng đừng nói đến chuyện giới tính của phương Bồng Cơ, câu nói vừa rồi của Vu Mã Thương quả thật làm người ta cười đau bụng.
Khi quân quả thực là tội lớn nhưng trong một vài trường hợp, nó căn bản chẳng đáng để nhắc đến.
Mọi người đều đợi vở kịch hay sắp diễn ra, nhất thời cũng chẳng còn quan tâm đến đây có phải là buổi triều hội không nữa.
Một lúc sau, ngoài cửa đại điện xuất hiện một bà lão tóc bạc, mặc quần áo làm từ vải thô, gương mặt tràn đầy gió sương.
Tuy rằng đó là một bà lão tướng mạo bình thường, nhưng thái độ của bà ta khi đối diện với toàn bộ triều thần và Hoàng đế đang ngồi phía trên, sắc mặt của bà ta vô cùng trấn định.
Bà ta quỳ xuống hành lễ, giọng nói già nua vang lên vấn an: “Nô, Triệu Gia thị, bái kiến thánh thượng vạn an”
Khương Bồng Cơ nhìn bà ta không kìm được mà bật cười: “Vu Mã Quận thủ, đây chính là nhân chứng mà ngài nói? Ngài đang đùa ta đúng không?”
Vu Mã Thương chỉ vào Khương Hồng Cơ và Liễu Xa, hỏi bà ta: “Ngươi có chắc hai cha con này chính là chủ nhà mà ngươi đã hầu hạ không?”
Bà ta hơi ngẩng lên, nhìn thoáng qua hai người rồi nhỏ giọng nói: “Đây chính là lão thái gia và đại nương tử”
Bách quan đều sững sờ, Hoàng Tung tỏ vẻ hoang mang đúng kiểu “Tui là ai? Tui đang ở đâu? Tui đang làm gì?”.
Bà già nói tiếng quan thoại rất tốt, phát âm rõ ràng, nói năng dứt khoát.
Câu nói vừa rồi của bà ta, tất cả mọi người đều biết từng chữ trong đó, nhưng ghép lại với nhau bọn họ nghe không hiểu.
Hoàng Tung sững ra, sau một hồi mới bình tĩnh lại, anh ta thử sửa lại cách xưng hô sai lầm của bà lão đó.
“Này... Bà nói sai rồi đúng không, rõ ràng là lão thái gia và nhị lang quân mới đúng?
Bà lão bình tĩnh nói: “Không sai ạ, lão thần tuy đã lớn tuổi, nhưng trí nhớ vẫn còn tốt, đây rõ ràng là một tiểu nương tử”
Hoàng Tung im lặng, trong lòng anh ta đang nghĩ – có lẽ trí nhớ của bà già này không sai, nhưng chắc chắn là mắt bà ta mù rồi.
Rõ ràng là một vị lang quân tuấn tú, thế mà nhìn kiểu gì lại thành nương tử xinh đẹp, không mù thì sao có thể nói ra những lời hoang đường như thế được chứ?
Sau khi bà ta trả lời xong lại cúi đầu xuống, Vu Mã Quân đắc ý hừ một tiếng.
“Liễu Trọng Khanh, ngươi dám thừa nhận người đàn bà Triệu Gia thị này là hạ nhân trong phủ của ngươi không?”
Liễu Xa cười nói: “Ta là đàn ông, từ trước đến nay những chuyện vặt vãnh trong nhà đều do phụ nữ quản lý, làm sao mà ta biết được?”
Vu Mã Thương cười giễu: “Trốn trốn tránh tránh, ngươi không thừa nhận cũng không sao. Bà già tên Triệu Gia thị này rõ ràng là gia bốc theo gả của phu nhân nguyên phối nhà ngươi. Năm đó, sau khi vợ người qua đời không lâu, đích thân người đã đứng ra thả tự do cho một loạt nô bộc, ngươi có dám nói là mình không nhận ra không?”
Liễu Xa nghe xong, trả lời lại với vẻ lơ đãng: “Ta đâu giống Vu Mã Quận thủ, vẫn có thể nhớ chuyện ở hậu viện nhà người khác từ mười mấy năm về trước rõ ràng đến như thế. Ngài nói người đàn bà tên Triệu Gia thị này là nó bộc theo gả của phu nhân ta, vậy thì được, ta cũng không có ý kiến gì?
Những người khác nghe thế liền cảm thấy thái độ của Liễu Xa có hơi kỳ lạ.
Rõ ràng là người ta đang công kích con trai của Liễu Xa, Liễu Xa lại không hề có ý bảo vệ, mà ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa?
Không đợi bọn họ hiểu ra, đương sự Khương Bồng Cơ hình như cũng tự đào cho mình một cái hố.
“Phụ thân, trước kia con từng nghe kế mẫu nhắc đến những nổ tài hầu hạ mẫu thân xưa kia, quả đúng là có Triệu Gia thị, có lẽ chính là bà ta”
Liễu Xa nhìn bà già kia một cái, lạnh nhạt Ổ lên
một tiếng.
Đến giờ phút này thì mọi người đã nhìn ra, hai cha con nhà này căn bản không coi chuyện này ra gì, cố ý đùa cợt người khác.
Bà già quỳ trên đất, âm thầm siết chặt nắm tay, giọng nói khàn khàn vang lên: “Quả thật nô chính là nô bộc theo gả của tiến phu nhân, năm đó phu nhân liên tục chết mất hai đứa con trai, sức khỏe suy yếu vô cùng, không được bao lâu thì đột ngột qua đời, để lại lão thái gia và đại nương tử”
Vu Mã Thương hỏi bà ta: “Ngươi có dám chắc Liễu Hi đang đứng trước mặt người chính là vị đại nương tử kia không?
Bà già gật đầu khẳng định, nói: “Nó có thể chắc chắn, lông mày, mũi, cằm của đại nương tử đều rất giống tiên phu nhân. Năm đó tiên phu nhân vô cùng yêu thương nhị lang quân mới chỉ bốn tuổi, nhị lang quân lại qua đời ngoài ý muốn do hạ nhấn chăm sóc không cẩn thận. Vì muốn làm dịu nỗi đau mất con của tiền phu nhân, lão thái gia đã nói dối rằng người chết đuối là đại nương tử, để đại nương tử dùng tên của nhị lang quân”
Liễu Xa cười lạnh: “Đối với ta và phu nhân mà nói, đứa con nào cũng là máu mủ ruột rà, không có cái gì gọi là phân biệt đối xử hết. Bởi vì lý do hoang đường như thế mà để con gái thay thế con trai, để con gái phải sống dưới cái bóng của con trai thì không xứng làm cha làm mẹ”
Vu Mã Thương lập tức túm lấy ông chất vấn: “Nói như vậy thì ngươi không phủ nhận sự thật này?”
Liễu Xa lại nói: “Ta chỉ không phủ nhận cái lý do hoang đường kia mà thôi.”
Hay nói theo cách khác, ngoại trừ lý do đó ra, Liễu Xa không phản bác những sự thật khác.
Thừa nhận thẳng thắn như vậy, Vu Mã Thương cảm giác như mình vừa đấm phải cái bịch bống, khó chịu vô cùng.
Lúc này đến lượt Khương Hồng Cơ bồi thêm một nhát.
Cô nhìn Vu Mã Thương với ánh mắt thương hại như đang nhìn đứa trẻ thiểu năng, hỏi ông ta: “Vu Mã Quận thủ làm lớn chuyện như vậy, chỉ vì điều này thôi sao?”
Chỉ trong nháy mắt biểu cảm trên gương mặt Vu Mã Thương lẫn bà già kia trở nên trùng hợp, cùng đều ngây ra.
Khương Hồng Cơ tiếp tục nói: “Thật ra thì, chuyện này ta phải cảm ơn Vu Mã Quận thủ đấy. Vì ngài không nói thì ta và phụ thân cũng dự định báo cáo sự thật với Bệ hạ và Thái hậu sau khi hạ triều. Chỉ là, dù sao chuyện này cũng là cha con ta sai trước, vẫn luôn giấu giếm, mãi không biết nên mở lời thế nào. Vu Mã Quận thủ khéo hiểu lòng người, đúng là đã giúp cho cha con chúng ta một việc lớn, chúng ta cũng đỡ phải phiền lòng”
Biểu cảm của Vu Mã Thương cứng đờ, bà già đó cũng hoang mang không biết ra sao.
Một lúc lâu sau, Vu Mã Thương nói: “Ngươi tính toán giỏi lắm, đừng có cho là dùng chiêu tiền mã hậu pháo này thì có thể miễn giảm được tội khi quân! Nếu như bản quan không vạch trần chuyện này thì ai bảo đảm được rằng sau buổi hội triều ngày hôm nay hai cha con người sẽ thẳng thắn chuyện này mà không phải tiếp tục giấu giếm, đánh lừa người đời?”
Khương Hồng Cơ ra vẻ khổ não hỏi ông ta: “Đây chỉ là một việc nhỏ mà thôi, sao Vu Mã Quận thủ cứ nhất quyết không chịu buông vậy?”
“Tội khi quân trong mắt người thế nhưng lại là chuyện nhỏ, vậy thì chuyện gì mới là chuyện lớn?” Vu Mã Thương quát lớn, sau đó quay ra bái lạy Ấu đế, hùng hồn dõng dạc nói: “Bệ hạ, tội phạm bậc này không nghiêm trị thì không đủ sức răn đe những kẻ khác, sau này kẻ nào cũng coi khi quân là chuyện nhỏ thì uy nghiêm của Bệ hạ có còn không? Uy nghiêm của hoàng gia có còn không?”
Khương Bồng Cơ giễu cợt cười một tiếng, giọng nói tràn đầy vẻ khinh bỉ, giữa đại điện trở nên cực kỳ nổi bật.
Vu Mã Thượng tái mặt, hai mắt trợn trừng như muốn lồi ra, ánh mắt nhìn về phía Khương Hồng Cơ dày đặc sát khí.
“Vu Mã Quận thủ nói ta khi quân, vậy thì ta cũng có vài câu muốn hỏi Vu Mã Quận thủ, nếu như ngài có thể trả lời được, ta liền nhận tội khi quân” >