Con gái xuất thân từ lầu xanh đương nhiên không thể làm vợ cả của quan lại quyền quý hay phú hào địa chủ được, tú bà liền lui một bước xin làm thiếp, chỉ cần là quý thiếp, còn hứa cho thêm một nghìn lượng vàng! Bà ta vừa dứt lời, tất cả đã ồ lên, ánh mắt mọi người nhìn về phía Hoàn Nhi cô nương nóng rừng rực.
Có người ở dưới hỏi vọng lên: “Không biết Hoàn Nhi cô nương vừa mắt ai?”
Vừa dứt lời, vị Hoàn Nhi cô nương này đã xấu hổ đưa ánh mắt về phía Phong Chân.
Phong Chân vô thức run bắn, cảm giác như cả người bị rút cạn sức lực.
Anh ta không thích cái loại nhóc con non choẹt này, trước kia lúc thường xuyên đi dạo kỹ viện, anh ta cũng chỉ tìm đến những mỹ nhân thành thục đã hiểu chuyện đời, ít nhất bọn họ sẽ không dễ dàng nảy sinh tình cảm với khách. Nếu là mấy đứa nhóc con như thế này thì không chắc, Phong Chấn không muốn khiến người khác tổn thương về tình cảm.
Thiếu niên ngây thơ đồng nghĩa với thiếu kinh nghiệm sống, rất dễ dàng nảy sinh tình cảm với người khác.
Khương Bồng Cơ ngồi bên bỗng nổi hứng: “Tiểu nương tử nhà người ta đang nhìn huynh đấy, rõ ràng là có ý với huynh”
Phong Chân âm thầm nghiến răng, đè giọng nói: “Chủ công đừng giễu cợt..”
“Người ta không cần một đồng tiền nào mà còn mang theo một nghìn lượng vàng làm của hồi môn về làm quý thiếp cho huynh, thế mà huynh không cảm động chút nào à?”
Thiệu Quang kinh ngạc, nhưng chuyện khiến gã càng kinh ngạc hơn nữa là – Chủ công nhà mình đã sớm đoán trước được tình cảnh này.
Phong Chân nói với vẻ đứng đắn: “Không cảm động!”
Trong khi anh ta đang cự tuyệt hoa đào dâng lên đến tận cửa, những người khách khác lại đang phát điên.
Bọn họ không hiểu tại sao giai nhân lại chọn một tên đàn ông trung niên áo vải bần cùng, bên cạnh còn có một cô gái đi theo.
Nói một cách đay nghiến thì gã đàn ông này vành mắt xanh đen, bọng mắt sưng lên, rõ ràng là một tên yếu sinh lý làm sao có thể thỏa mãn được thiếu nữ thanh xuân mơn mởn tràn đầy sức sống? Thiếu nữ trẻ không hiểu chuyện đời, bọn họ làm sao có thể để giai nhân tuyệt thế rơi vào tay một gã đàn ông tầm thường không đáng tin cậy được?
Thấy cảnh bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu không ít người đều đứng ra phản đối.
“Hoàn Nhi nương tử, nàng là bậc quốc sắc thiên hương, sao lại coi trọng một tên đàn ông tầm thường nghèo hèn như thế được?”
“... Đúng thế, bên cạnh tên đó còn có một cô gái đi theo, rõ ràng không phải là đối tượng tốt để trao gửi cả đời”
Trên sân khấu Hoàn Nhi nương tử dịu dàng đưa quạt tròn lên che khuất nửa gương mặt, uyển chuyển cất bước đi về phía Phong Chân, đập tan ảo tưởng đẹp đẽ nghĩ là Hoàn Nhi coi trọng Thiệu Quang của Phong Chân. Cô ta hơi khom người, ánh mắt sáng rực ngước về phía Phong Chân: “Thiếp xuất thân để tiện, tự biết bản thân không xứng với lang quân, nhưng vẫn ảo tưởng hão huyền mong lang quân thương tiếc, tác thành cho thiếp. Dù không có danh phận, thiếp thân cũng cam chịu”.
Phong Chân cười khổ, thấp giọng nói: “Tấm lòng của nương tử, tại hạ khó mà đáp lại được. Không giấu nương tử, năm nay tại hại đã gần ba mươi, trong nhà còn có con trai thơ dại, không thể làm nương tử lầm lỡ được. Bây giờ nàng đang trong độ thanh xuân xinh đẹp, tự nhiên sẽ tìm được một người thật lòng đối đãi với nàng thôi...”
Hoàn Nhi nương tử cắn chặt cánh môi mỏng đỏ mọng, ánh mắt lấp lánh nước: “Thiếp thân ái mộ lang quân... Cho dù trong nhà lang quân có bao nhiêu thể thiếp con cái, dù chỉ có thể trở thành tiện thiếp, thậm chí không có danh phận gì, chỉ cần có thể làm bạn kề cận lang quân, đời này của thiếp không còn gì hối tiếc”
Phong Chấn: “...”
Cái kịch bản này sai quá sai rồi!
Khương Hồng Cơ cười cười che miệng: “Nếu như người ta đã thích huynh như thế, yêu huynh từ cái nhìn đầu tiên rồi thì huynh chấp nhận người ta đi”
Trong bụng Phong Chân bực bội, rõ ràng chủ công nhà mình đang muốn xem kịch đây mà!
Quang Thiệu ngồi bên cũng khuyến khích, cười vui vẻ nhìn dáng vẻ lúng túng khi bị trêu chọc của Phong Chân.
Phong Chân thẩm hít một hơi thật sâu, tuy người khác ngưỡng mộ anh ta có thể ôm được mỹ nhân về, nhưng ai biết trong lòng anh ta ấm ức biết nhường nào?
Không nói đến cái khác, chỉ riêng hành động của chủ công nhà mình thôi đã khiến anh ta cảm thấy cực kì thấp thỏm rồi.
Mà càng quan trọng hơn là, rõ ràng cái cô Hoàn Nhi này có chuẩn bị từ trước, mục tiêu nhắm thẳng vào anh ta.
Bình thường thì dù có yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên đi chăng nữa nhưng nhìn thấy bên cạnh người đàn ông có một cô gái dung mạo không tầm thường đi theo cũng sẽ kiêng kị đôi chút, chí ít sẽ không mặt dày bám lấy, nhưng từ đầu đến cuối cái cô Hoàn Nhi này không thèm nhìn Khương Đồng Cơ lấy một cái, dường như đã sớm biết đến sự tồn tại của đối phương.
Phong Chân bạo dạn phỏng đoán, vị Hoàn Nhi nương tử này đã biết thân
phận của chủ công nhà mình từ sớm, đồng thời cũng biết thân phận của anh ta.
Mỹ nhân đưa đến tận cửa, chưa chắc đã là điều tốt lành.
Trong lòng Phong Chân cảm thấy không vui, âm thầm liếc mắt nhìn Khương Hồng Cơ, anh ta nhịn, nhịn, nhịn, cuối cùng vẫn phải cúi đầu nhượng bộ.
“Nếu đã như thế thì đành để Hoàn Nhi nương tử chịu ấm ức rồi.”
Rất rõ ràng, anh ta đã thừa nhận.
Hoàn Nhi nương tử tỏ vẻ e thẹn, được đưa vào tận phòng trên các dưới sự dìu đỡ của tú bà, đợi Phong Chân đến lâm hạnh.
Các vị khách khác dù không vui đến mấy nhưng cũng không thể tùy tiện nổi giận, bầu không khí tại hiện trường cũng có thể coi là hòa bình.
Nhóm Khương Đồng Cơ quay về căn phòng riêng lúc trước, tú bà đã phải người đưa một nghìn lượng vàng làm của hồi môn đến.
Cô mở hộp ra, cầm một thỏi vàng trong hộp lên, trên gương mặt hiện lên nụ cười khiến người ta lạnh gáy.
“Đi thối, tân lang của đêm nay, tân nương đang đợi huynh đấy, đừng để nàng ấy phải đợi lâu.”
Mặt mũi Phong Chân sa sầm, đè thấp giọng nói: “Rốt cuộc chủ công đang có ý gì?”
Dường như ngay từ lúc bắt đầu cô đã biết ý định của Hoàn Nhi, thế nhưng anh ta vẫn bị đẩy vào hố lửa.
Rõ ràng không phải để anh ta làm tân lang, rõ ràng để anh ta làm con chuột bạch thí nghiệm,
Khương Bồng Cơ nói: “Không phải lo, huynh cứ coi đó như một lần may mắn, cứ chấp nhận đi”
Tuy Phong Chân là lãng tử, nhưng cũng không phải là cái gì cũng xơi.
Cho dù cô Hoàn Nhi kia có ý tứ khác, anh ta cũng không thể coi như không biết mà tự dưng bị lối lên giường với người ta được.
Thế mà chủ công nhà mình còn thích úp úp mở mở, không chịu nói thật cho anh ta biết.
“Nếu huynh tò mò như thế thì tự mình đào móc sự thật đi”
Phong Chấn hít một hơi thật sâu, nhìn đống vàng trên bàn mà phát rầu: “Chỉ sợ không đào được bao nhiêu thì đã mất cả người rồi?”
Khương Bồng Cơ trêu ghẹo anh ta: “Huynh cứ yên tâm, đêm nay huynh động phòng hoa chúc, ta sẽ canh phòng giúp huynh. Nếu như cô ta muốn hại huynh, huynh chỉ cần hét to lên, chắc chắn ta sẽ xông vào bảo vệ huynh...”
Khóe miệng Phong Chân giẫn giật, không kiểm nén nổi cơn kích động muốn bóp cổ chủ công nhà mình.
“Có phải là mỹ nhân kế?” Thiệu Quang ngồi ăn lạc: “Mượn cơ hội này để ly gián chủ công và Tử Thực? Mưu lợi những thứ khác.”
Phong Chân nói: “Không giống, nếu như là mỹ nhân kế thì cái giá phải trả cũng quá cao”
Mỹ nhân tuyệt sắc mười sáu tuổi, ai nỡ lãng phí thanh xuân cho anh ta chứ?
“Đi xem là biết” Khương Bồng Cơ tiếp tục xúi giục: “Ta giả làm tên sai vặt đi theo huynh vào trong
Phong Chân bất đắc dĩ nói: “Vậy được, bây giờ cũng chỉ đành vậy thôi”
Vướng phải một chủ công không đáng tin thế này, ngay đến việc bán sắc cũng phải làm.
Theo như quy định của lầu xanh, Phong Chân thay một bộ quần áo khác, trông cũng ra dáng, giống tân lang mấy phần.
Trong phòng tân hôn”, giai nhân đã trang điểm xong, trong không khí quanh quẩn thứ mùi hương ngòn ngọt.
Đặt quạt xuống, Hoàn Nhi nhìn Khương Đồng Cơ đi theo sau Phong Chân, vẻ mặt có hơi cứng ngắc.
Cô ta sợ hãi hỏi: “Lang quân, người này...”
Phong Chân hào phóng nói: “Chỉ là một tên sai vặt mà thôi, nương tử đừng để ý, để tránh làm lỡ đêm xuân”
Khương Hồng Cơ làm mặt mình trở nên bình thường một chút, khán giả đều than thở Khương Hồng Cơ không phải đang hóa trang mà là đang đối mặt.
Hoàn Nhi không tiếp tục băn khoăn về vấn đề gã sai vặt nữa, cô ta và Phong Chân bắt đầu tiến hành tục lệ theo trình tự.
Đến lúc uống rượu giao bôi, một hạt lạc ngầm bắn trúng vào eo của Phong Chân, khiến anh ta run lên, suýt nữa giật bắn.
Anh ta thoáng cau mày, khóe môi chỉ nhấp nhấp mép chén rượu, không đụng đến một giọt rượu nào sau đó đặt xuống.
Đang đợi Phong Chân uống rượu, Hoàn Nhi thấy rượu trong chén của anh ta không giảm chút nào, vẻ mặt cô ta hiện vẻ buồn rầu.
“Tại sao lang quân không uống rượu?” >