Đối mặt với sự nghi ngờ của tâm phúc, đuôi lông mày của Phù Vọng giương lên, trong lúc lơ đãng mang theo chút uy nghi nhìn đời bằng nửa con mắt.
“Sao thế?”
Tâm phúc vốn muốn hỏi xem có phải tướng quân mình thực sự bị nữ sắc mê muội rồi không.
Chỉ là đối diện với ánh mắt của Phù Vọng thì có nhiều câu hỏi đến mấy cũng không nói ra lời được.
Mặc dù bên ngoài luôn đồn tướng quân háo sắc nhưng chuyện trong nhà thì người trong nhà rõ nhất, Phù Vọng không phải là kẻ háo sắc thực sự.
Cho nên lời của tâm phúc chưa nói ra đã lại nuốt vào bụng, thay bằng một lí do thoái thác.
“Tướng quân, nếu như người cứ không ra tay thì e rằng ải Gia Môn sẽ loạn” Tâm phúc của Phù Vọng nhíu chặt đôi mày thố đen lại, vẻ mặt hung hăng, lo lắng trùng trùng nói: “Người cũng biết, lão hồ ly Mạnh Trạm kia là người đa nghi, bao nhiêu năm rồi vẫn không thực sự tin tưởng tướng quân... Ông ta sắp xếp không biết bao nhiêu tại mắt bên cạnh tướng quân, một khi tướng quân có hành động gì bất thường thì chắc chắn những tai mắt kia sẽ gây bất lợi cho tướng quân”
Phù Vọng khoát khoát tay, không để tâm nói: “Việc này ta biết, những tên tiểu nhân ghen tị với ta cũng không phải ngày một ngày hai. Mấy tên ngu xuẩn này quá bất tài, chẳng có cái bản lĩnh gì, ngoài ghen ăn tức ở ra thì chẳng có cái tài cán gì, Mạnh Trạm thà trọng dụng ta cũng không cho bọn họ chức cao”
Nếu như thuộc hạ có nhân tài thì Mạnh Trạm cũng sẽ không bịt mũi chịu cái tính cách thối tha của Phù Vọng.
Chính vì Phù Vọng biết điều này nên gã mới dám lộng hành như vậy.
Gã biết, chỉ cần không chính thức phản bội Mạnh thị thì dù cho gã có làm gì thì Mạnh thì cũng sẽ nhẫn nhịn. Mỗi khi nghĩ tới cái khuôn mặt bực tức của Mạnh Trạm thì trong lòng gã luôn vô cùng vui sướng.
Ngày hôm nay, Tuệ Quân như thường lệ đến “ngồi một lát”.
Cả đoạn đường đi tới, xung quanh có những đôi mắt căm thù nhìn cô khiến cô căng thẳng, trong những ánh mắt đó có cả ham muốn và chiếm hữu không hề che giấu.
Cô nhìn thấy Phù Vọng, vẫn cười dịu dàng giống như không bị quấy rầy.
“Tướng quân, thiếp thân có lời không biết có nên nói hay không?
Mặt Phù Vọng không biến đổi nói: “Tuệ nương tử nói đi”
“Mấy ngày này, tướng quân phải cẩn thận với mấy tên tiểu nhân” Đôi mắt đẹp của Tuệ Quân nhẹ nhàng liếc nhìn Phù Vọng, cô dùng giọng nói đùa bình thường nói: “Thiếp thân chỉ sợ tướng quân không tin tưởng cho nên không dám nhiều lời. Chỉ là trong sử sách không biết bao nhiều danh tướng bị hủy hoại trong tay của những tên tiểu nhân, quả là khiến người ta tiếc nuối... Khách quan mà nói, thiếp thân thấy phó tướng của tướng quân hình như có ý đồ không tốt, e rằng sẽ gây bất lợi cho tướng quân.”
Câu nói này rõ ràng là gây xích mích, nhưng thực ra lại là sự thật.
Ánh mắt Phù Vọng khẽ động, không biến sắc nói: “Đa tạ Tuệ nương tử quan tâm”
Gã cố ý muốn để người ngoài nhìn thấy cảnh tượng nội bộ bất hòa, nhân đó đánh lừa Khương Bồng Cơ, để cổ sơ suất thả lỏng cảnh giác.
Nhưng Phù Vọng không ngờ tất cả những thứ mà gã sắp xếp đều nằm trong dự đoán của Khương Đồng Cơ.
Bầu không khí càng lúc càng trở nên căng thẳng, dư luận bên trong ải Gia Môn càng lúc càng mãnh liệt, dường như Phù Vọng sắp đi theo mỹ nhân quy thuận kẻ địch thật rồi.
Khương Bổng Cơ nghe gián điệp báo lại, Phù Vọng chuẩn bị canh ba đêm mai hành động.
Mọi người trong trường siết chặt nắm đấm, ai nấy đều nóng lòng muốn thử, hận không thể lập tức xông vào ải Gia Môn.
Nửa tháng trôi qua bọn họ chỉ có thể ấm ức nhìn ải Gia Môn, mỗi ngày chỉ có luyện tập để giải tỏa tinh lực dư thừa.
Giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng có thể làm một trận ra trò.
Trong số các võ tướng chỉ có mình Điển Dần là bình tĩnh nhất, tiểu thiên sứ Lý Vân và Mạnh Hồn đều tỏ ra vui mừng khó kiềm chế.
Lý Vân nóng lòng tích lũy công trạng, chỉ ước gì ngày nào cũng đánh trận.
Không có công trạng thì làm sao mà cưới được người con gái mình yêu mến vốn là danh môn quý nữ?
Mạnh Hồn lại là vì cuối cùng cũng có thể tính sổ với Mạnh thị, mấy ngày hôm nay nhịn đến mức sắp nổi điên.
Bọn họ trông ngóng nhìn Khương Đồng Cơ, đợi chủ công nhà mình phân chia nhiệm vụ.
“Tên Phù Vọng này thật đúng là biết nhịn, nhịn cả nửa tháng mới chịu động thủ” Phong Chân lẩm nhẩm tính toán thời gian, cười lạnh nói: “Ngày mai là mùng một, đêm tối nhất trong cả tháng. Phù Vọng chọn ngày này để động thủ thật đúng là suy nghĩ cẩn thận”
Nếu như bọn họ không đi trước một bước nhìn thấu toan tính của
Phù Vọng, chỉ e trong nửa tháng này sẽ thật sự buông lỏng cảnh giác, cộng thêm gián điệp Phù Vọng cài vào trong tàn quân của quận Ngọa Long. Hai bên trong ứng ngoài hợp, nói không chừng có thể khiến bọn họ đi vào vết xe đổ của Quận thủ quận Ngọa Long.
Dương Tư thong dong nói: “Có tính toán thế nào, một khi mưu kế đã bị người khác nhìn thấu, gã có sắp đặt thế nào cũng chỉ là công cốc”
Kế hoạch tập kích đêm khuya bị phát hiện, đừng nói là Phù Vọng cho dù là chiến thần thực sự đi chăng nữa cũng sẽ chịu thiệt.
Khương Bồng Cơ cụp mắt, nói: “Không thể chủ quan, cẩn trọng vẫn hơn”
Cho dù nắm chắc phần thắng trong tay cũng không thể kiêu ngạo, càng đừng nói đến bọn họ chỉ đoán trước được sự sắp xếp của đối thủ, thắng thua sau cùng vẫn chưa có.
Kiêu binh tất bại, cô luôn luôn ghi nhớ những chữ này.
Lý Vân chợt nhớ ra một chuyện, anh hỏi Khương Bồng Cơ: “Chủ công, nếu như đêm mai ra tay vậy thì Tuệ Quân nương tử...”
Trên thực tế, Khương Đồng Cơ không đồng ý để ngày mai Tuệ Quân đến ải Gia Môn, quá nguy hiểm.
Bây giờ đã là thời điểm mấu chốt, rất có khả năng Phù Vọng sẽ làm đến cùng, lật mặt cưỡng ép Tuệ Quân ở lại, nếu là như vậy, Khương Đồng Cơ cũng sẽ không có cách nào. Có điểu... Mấy ngày vừa rồi ngày nào Tuệ Quân cũng đi, vậy mà hôm nay lại không đi, như vậy khó đảm bảo Phù Vọng không sinh lòng nghi ngờ, một khi gã đã nghi ngờ rất có khả năng sẽ dẫn đến đánh rắn động cỏ, tất cả đều thành công cốc.
Tuệ Quân hiểu rõ nghĩa lớn, cổ chủ động đứng ra nói với Khương Đồng Cơ: “Ngày mai đương nhiên vẫn sẽ như cũ, bằng không Phù Vọng sẽ nghi ngờ”
Khương Hồng Cơ nhếch môi, đôi mày khí khái nhíu chặt.
“Ta có một cách...” Cô liếc nhìn tất cả mọi người trong doanh trướng một vòng, nhìn thấy ánh mắt của cô, Dương Tư và Phong Chân đều bất giác có dự cảm không lành: “Ngày mai, ta sẽ hóa trang thành hộ vệ đi theo Tuệ Quân vào trong ải Gia Môn, làm nội ứng từ bên trong cho mọi người...”
Phong Chân không nhịn được cơn nóng nảy, sao chủ công nhà mình thích mạo hiểm thế nhỉ, ở đâu nguy hiểm là cứ đâm đầu vào đó?
“Nhưng mà chủ công...”
Nếu như không thể không mạo hiểm, Phong Chân thà đổi sang một người khác còn hơn.
Khương Bổng Cơ nói: “Tử Thực không cần lo lắng, ta dám làm đương nhiên là đã chắc chắn, tất cả lấy đại cục làm trọng”
Đối diện với Khương Đồng Cơ, Phong Chân biết ngoại trừ thỏa hiệp ra thì không còn lựa chọn thứ hai.
Lúc này anh ta thực sự rất nhớ mọi người ở Hoàn Châu, nếu như bọn họ cũng có mặt nói không chừng có thể ngăn cản chủ công nhà mình lao đầu vào chỗ chết.
Dương Tư ngồi bên cạnh nói: “Chủ công đã quyết định, chúng thần cũng không thể ngăn cản, nếu như thấy tình hình không ổn, chủ công phải đặt sự an toàn của mình lên trên hết. Kế hoạch tập kích đêm mai chắc chắn Phù Vọng sẽ phải quân tinh nhuệ đi, lúc này cũng là lúc phòng thủ của ải Gia Môn yếu nhất... Chúng ta chia binh hai đường, một bộ phận sẽ ở lại doanh trại ôm cây đợi thỏ, đợi đến lúc Phù Vọng đến nơi sẽ thu lưới, một bộ phận khác sẽ nhận lúc trời tối đi đường vòng đánh vào ải Gia Môn, chủ công ở trong đó sẽ gây rối, phóng hỏa, làm loạn trận thế của bọn chúng, việc phá ải Gia Môn sẽ dễ dàng hơn”
Đợi đến khi Phù Vọng quay về, bọn họ đã phá được ải Gia Môn, bỏ trốn mất dạng rồi.
Mưu sĩ nhà mình đã nhượng bộ, Khương Đồng Cơ cũng không khiêu chiến giới hạn của bọn họ nữa, bằng không cả đám lại xù lông lên.
“Tốt, cứ làm theo những gì Tĩnh Dung đã nói” >