Tới kiếp này thì hay rồi, không chỉ vận mệnh Hàn Úc thay đổi, tránh được một kiếp kia, ngay cả Phù Vọng cũng sớm đầu quân cho chủ công. Trong đầu Vệ Từ lần lượt xuất hiện trí nhớ về Phù Vọng, anh chỉ nhớ người này cao lớn vạm vỡ, khí thế ngời ngời.
Thà là Vệ Từ không nói thì thôi, chứ vừa nói xong Từ Kha đã nhíu chặt mày lại. “Theo lời Tử Hiểu, Phù Vọng này cũng chẳng tốt lành gì... E là không thể trọng dụng.” Lúc này Từ Kha có ấn tượng rất xấu với Phù Vọng, một người không thể đảm bảo trung thành với mình thì khác nào dưỡng hổ gây họa? Vệ Từ cười nói: “Hiếu Dư nói sai rồi, chủ công không những không để Phù Vọng làm vật trang trí, mà còn sẽ trọng dụng người này.”
Từ Kha không khỏi phản bác: “Nhưng chẳng phải vừa rồi Tử Hiếu nói tên Phù Vọng này...”
Bình thường thì ngoan ngoãn nhưng một khi chủ công gặp khó khăn liền quay lại cắn càn, một tên tráo trở như thế thì sao có thể tin dùng?
Vệ Từ nghiêm mặt, ánh mắt sáng rực đầy lòng tin: “Chủ công có thể chinh phục tên này, Hiếu Dư cứ yên tâm.” Từ Kha không biết nói gì nữa. Vệ Từ nói tiếp: “Đừng thấy Phù Vọng thô lỗ mà nhầm, người này suy nghĩ vô cùng tinh tế tỉ mỉ, cực kỳ biết cách nắm bắt cảm xúc của người khác. Hiểu Dư nếu có thành kiến gã sẽ biết ngay. Ngoài mặt sẽ không nói gì nhưng trong lòng chưa chắc rộng lượng như vậy... Gã là võ tướng phe địch mới gia nhập, thời gian tiếp xúc với chủ công cũng ngắn, chưa nói tới trung thành, chỉ cần gã cảm thấy bị ma cũ ghim thì e rất khó đối phó.”
Từ Kha nhíu mày, cậu cũng hiểu nỗi lo của Vệ Từ nên chỉ đành nói: “Việc này Kha sẽ chú ý.”
Công ty mới thành lập, tuyển người cũng cần có thời gian thử việc, ở thời đại này Phù Vọng cũng nằm trong diện người mới cần phải quan sát kỹ thêm.
Với cương vị là ma cũ, Từ Kha có nghĩa vụ điều hòa mâu thuẫn nội bộ, tuy không được thân thiết như một nhà nhưng ít nhất không thể để xảy ra tranh chấp tiêu cực khó xử lý. Vệ Từ biết nỗi lo của Từ Kha, anh vỗ vỗ vai trấn an cậu: “Gặp đi đã rồi biết.”
Từ Kha gật đầu.
Liễu Xa là Châu mục Sùng Châu, ông và Khương Hồng Cơ đi hai hướng khác nhau nên nửa đường liền tách ra.
Khương Hồng Cơ lúc đi trong tay chỉ có hơn mười nghìn quân, lúc về lại gần hai mươi nghìn quân tinh nhuệ.
Đúng vậy, Phù Vọng quy thuận rồi, còn chi tiết thế nào chỉ đúc kết trong vài câu sau... Tướng đầu hàng không quy thuận thì làm sao? Đánh cho một trận! Nếu đánh một trận vẫn không được?
Thì đánh tiếp một trận nữa!
Phù Vọng tự xưng là giỏi võ nhất thiên hạ, trong lúc sơ suất bị Điển Dần tóm được, tới khi thương thể sắp khỏi mới biết tại sao mình đánh thua, do ăn nhầm rất nhiều cỏ mê, Phù Vọng bắt đầu bứt tai nghĩ không ra tại sao mình lại ăn nhầm thứ cỏ đó để xảy ra sơ hở trước trận chiến? Cỏ mê rất hiếm thấy, nó tập trung ở thảo nguyên Thương Châu, nơi khác rất ít thấy.
Nói cách khác, lý do Phù Vọng ăn nhầm cỏ mê rất đáng điều tra.
Thực hiện theo nguyên tắc chết cũng phải biết tại sao chết, Phù Vọng bắt đầu đi điều tra. Nhưng sự thật quá tàn khốc, sau khi biết gã chỉ biết ngu người.
“Aizzz, đúng là hồng nhan họa thủy mà.”
Khương Hồng Cơ lạnh lùng giễu cợt, tra tấn Phù Vọng cả cơ thể lẫn tinh thần. Có lần giáo huấn này, có lẽ Phù Vọng cũng không dám nghĩ tới chuyện gái gú lúc hành quân đánh trận nữa. Trên thực tế, nếu không phải Phù Vọng quá kiêu căng cho rằng ván này chắc thắng, gã cũng sẽ không bị trúng mỹ nhân kể của Tuệ Quân. Phù Vọng cảm thấy cần đóng cửa suy nghĩ. Suy nghĩ xong xuôi gã hỏi Khương Hồng Cơ: “Nương tử hôm đó đâu rồi?” Khương Hồng Cơ hừ lạnh, cảm thấy Phù Vọng bị vố này còn chưa tởn, giờ này mà vẫn dám tơ tưởng tới người đẹp.
“Ngươi hỏi làm gì?” Khương Hồng Cơ cao ngạo lạnh lùng liếc mắt nhìn Phù Vọng, tên này đầu hàng là một chuyện, ngấp nghé Tuệ Quân lại là một chuyện khác, tóm lại cô sẽ không để Tuệ Quân tiếp tục hy sinh, đầu tiên phải ném con sói Phù Vọng này ra khỏi vòng cừu.
Phù Vọng nói: “Một ngày vợ chồng, nghìn năm ân nghĩa...”
Khương Bồng Cơ: “...”
Cô còn chưa kịp nổi bão, đám khán giả livestream đã nhao nhao đổ dầu vào lửa, bình luận câu nào câu nấy cay
tới thấu xương.
[Mạc Linh m]: Một ngày vợ chồng nghìn năm ân nghĩa... Con sói đói này đang nói vợ chồng nghĩa đen hay nghĩa bóng thế:
[Có Bệnh Giai Đoạn Cuối]: Kệ mịa nó là nghĩa đen hay bóng, con sói đói này dám nhòm ngó chị đẹp, không thể nhịn được, tiếp tục dẫn thằng này một trận đề!
[Sênh Ca Tháng Chín]: Lầu trên +1, tuyệt đối không thể nhịn. Khương Hồng Cơ hít sâu một hơi, cô gọi hồn cả họ lẫn tên Phù Vọng: “Phù Chính Đồ, đó là thị nữ thân cận của ta.”
Đối với sĩ tộc, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì thị nữ thân cận sau này đều sẽ được thu làm thiếp thất.
Phù Vọng vô cùng kinh ngạc, sắc mặt có chút khó coi, rồi chợt vô trán nói: “Chủ công, người không phải là nữ à?”
Nếu Khương Hồng Cơ là nam, cô nói lời này rõ ràng là dằn mặt Phù Vòng không được tơ tưởng tới phụ nữ của chủ công mình. Nhưng chủ công là nữ, đầu óc Phù Vọng rất trong sáng, nam và nữ kết hợp mới có tương lai, quan hệ nữ với nữ thì trong sạch. Khương Hồng Cơ nổi cơn: “Ngươi đánh thắng được ta không?” Đánh không lại thì đừng có lải nhải!
Phù Vọng: “...”
Nếu giờ gã còn chưa hiểu thì cái mạng gã đã mất từ lâu rồi Chủ công muốn che chở Tuệ Quân, không muốn gã dây dưa với cô. Phù Vọng rầu rĩ, có cảm giác cực kỳ khó chịu muốn xả đi đâu đó. “Vừa khéo... Mạt tướng muốn xin chủ công chỉ bảo!” Phù Vọng khiêu chiến Khương Hồng Cơ, Dương Tư và Phong Chân nghe tin xong đều vội chạy tới, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Đối lập với bọn họ, những binh lính khác đều điên cuồng tập trung xung quanh sân bãi rộng lớn vây xem trận chiến.
Đánh nhau là chuyện dễ khiến con người ta kích thích, huống chi hai người này đều lấy võ thành danh. Mắt thấy hai người này càng đánh càng đặc sắc, càng lúc càng kịch liệt, binh lính vây xem đều hưng phấn điên cuồng la hét cổ vũ. Thuộc hạ cũ của Phù Vọng đương nhiên ủng hộ tướng quân nhà mình, nhưng Khương Hồng Cơ cũng có một chiến đội fan cuồng, tới khi hai người đánh tới cao trào thì tiếng la hét cổ vũ của họ đã vang tận mây xanh, ngay cả lính gác bên ngoài doanh trại cũng nghe thấy, bầu không khí vô cùng nóng bỏng và cuồng nhiệt.
Người ngoài chỉ thấy chủ công và Phù Vọng đánh ngang ngửa khiến trận đánh vô cùng kịch liệt, nhưng người trong cuộc Phù Vọng lại có khổ mà không nói được.
Gã cảm giác được chủ công không hề dùng hết sức, nhìn như mệt mỏi cả người đẫm mồ hôi nhưng tinh thần lại nhàn nhã thoải mái.
Cái cảm giác đánh hết sức vào gối bông không hề thoải mái gì.
Khương Hồng Cơ vì sao không dứt điểm Phù Vọng mà lại đánh dây dưa với gã?
Thứ nhất, với thuộc hạ cũ, Phù Vọng có danh vọng quá cao, Khương Hồng Cơ chỉ cần đánh ngang tay với gã cũng đủ để đám binh đầu hàng kính nể.
Thứ hai, cũng tương tự, nếu có thắng Phù Vọng quá dễ dàng, đám bộ hạ cũ của Phù Vọng sẽ khó chịu, thậm chí có thành kiến với cô.
Để tình hình như thế này là tốt nhất, vừa nâng cao danh vọng, để quân đầu hàng nể trọng Khương Đồng Cơ, lại vừa bảo vệ danh dự cho Phù Vọng.
Phù Vọng sơ hở bị đánh hai quyền, mặt nằm hướng lên trời, khóe miệng chảy máu, đôi mắt tím xanh. Tuệ Quân an phận ở trong lều thêu giày, nghe tiếng hò hét như sấm bên ngoài không khỏi tò mò chạy ra nhìn.
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?” “Chủ công và Phù tướng quân đánh nhau.” “Đánh nhau?” Tuệ Quân hỏi tiếp: “Nghe nói Phù tướng quân dũng mãnh thiện chiến, chủ công có bị thương không?”
Người kia nói: “Chủ công bị vài vết thương nhẹ, nhưng không có gì đáng ngại hết.”
Đánh nhau mà, sao có thể không bị thương? >