Khương Bồng Cơ tuy thấp nhất trong đám người, nhưng khí thế cô lại rất dễ dàng nghiền ép tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Trong lúc hoảng hốt, Từ Kha nhìn cô lại tưởng như đang nhìn một con mãnh hổ với thân hình mạnh mẽ, đang nhe hàm răng sắc bén còn dính thịt vụn, bắp thịt toàn thân căng cứng dồn sức chỉ chực vồ lên bất cứ lúc nào, ánh mắt hung ác lạnh lẽo khóa chặt lấy con mồi, bị cô nhìn trúng, dường như cái kết tử vong có thể xác định.
Tới khi cậu ta hoàn hồn, người ấy vẫn là cậu thiếu niên đang tắm mình trong ánh mặt trời, những sợi tóc đen nhánh phản chiếu, tỏa ra một vầng ánh sáng.
Qua một lúc, đám gia đinh mặc dù vẫn khủng hoảng, sợ hãi răng đánh va lập cập, nhưng không một ai dám đưa ra ý kiến phản đối.
Khương Bồng Cơ nhếch môi cười lạnh, khép hờ mi mắt vẽ nên một đường cong dài hẹp, đáy mắt lóe lên nét ranh mãnh và hứng thú: “Đã không có ý kiến, vậy thì bắt đầu đi.”
Cô nhấc tay ném cây quạt gỗ đàn hương đang nắm trong tay cho Từ Kha, đối phương bất giác đưa tay chụp lấy, trên quạt vẫn phảng phất mùi thơm thanh đạm quen thuộc khiến cả người cậu ta run lên một cái. Cậu ta bỗng vô thức nhớ tới ánh mắt âm độc của Liễu Xa đêm đó... Biết sao giờ, cậu ta bị dọa đến ám ảnh tâm lý luôn rồi.
Không đúng... Bây giờ không phải lúc để sợ hãi, lang quân nhà mình vừa nói bắt đầu... Cái gì bắt đầu?
Trong kế hoạch lập ra có đoạn này không ta?
Không đợi Từ Kha đang đần mặt suy nghĩ “bắt đầu” cái gì, lời Khương Bồng Cơ nói ra sau đó suýt dọa cậu ta bay mất cả linh hồn.
Khương Bồng Cơ từ tốn mở lời: “Ta sẽ chọn ra nhóm tổ trưởng đầu tiên, đảm bảo công bằng liêm chính, không thiên vị ai.”
“Ta biết hiện tại trong đám các ngươi đã có người bắt đầu suy tính đường lủi, sợ mấy thằng giặc phỉ giết người như gặt lúa kia tiễn đi bán muối, nhưng ngặt nỗi khế ước bán thân liên quan đến mạng nhỏ của mình lại đang nằm trong tay ta nên mới không dám ho he. Bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội. Ai có thể thắng ta, ta liền trả khế ước, trả lại tự do, còn dâng tặng một năm lương cho người đó.”
Rất lâu sau này, ấn tượng sâu sắc nhất của Từ Kha đối với Khương Bồng Cơ chính là hình ảnh cô dưới ánh nắng chiều với bờ môi hơi nhếch này.
“Từng đứa lên, hay cùng lên chơi hội đồng đều được. Các ngươi không cần bó tay bó chân, sống chết có số, nhìn ý trời đi!”
Lời vừa dứt, đám người bắt đầu loạn cào cào lên, dường như không nghĩ tới Khương Bồng Cơ lại ngông cuồng như vậy.
Bọn họ đều là con nhà nông nghèo khổ, từ nhỏ đã ra đồng làm việc, trời sinh sức lực khỏe mạnh vô cùng.
Khương Bồng Cơ tuy là quý tử của Liễu phủ, có lẽ từng theo võ sư tập võ, nhưng nhìn thân hình gầy yếu của hắn xem, chẳng khác gì con gà con bé tí chẳng được vài lạng thịt, nhìn đi nhìn lại... nhìn tới nhìn lui sao mà sánh bằng đám người bọn họ được?
Đánh thắng liền có thể lấy lại khế ước bán thân, còn được một năm lương?
Thật có chuyện tốt như vậy sao?
Đám người hai mắt nhìn nhau, bước chân chần chờ, ai cũng không dám làm con chuột bạch đưa đầu ra trước, sợ hãi đây chỉ là chiêu trò khảo nghiệm.
Từ Kha đứng một bên lo lắng suông, muốn chạy ra kéo Khương Bồng Cơ trở về lại sợ vượt ranh giới vô lễ cô. Nhưng nếu không làm gì, cô bị mấy tên cục súc không có chừng mực này làm bị thương thì sao giờ? Nghiêm trọng hơn, lỡ bị loạn quyền đánh chết rồi làm sao giờ?
Trong lòng cậu ta nôn nóng bất an, tựa như có một ngọn lửa nhỏ đang lởn vởn giỡn mặt với trái tim cậu ta, khiến bản thân càng lo lắng dày vò gấp bội.
Thế nhưng, một tích tắc sau, trong lúc lơ đãng cậu ta lại nhìn thấy khóe môi cô nhếch cười, trong mắt lóe lên vài nét thích thú.
Từ Kha vừa định bước lên lập tức dừng chân thắng lại, không khỏi nhớ tới nhã tập ngày đó, lang quân cũng trêu tức đám người đó y như thế, ánh mắt ngài mang theo ý xem thường, đây cũng có nghĩa là - lang quân hoàn toàn không xem đối thủ ra cái đinh gì! Cậu ta lặng lẽ thu hồi bước chân.
Không khí ngày càng trở nên ngột ngạt, ai cũng cảm thấy trong lòng như bị đè ép bởi một tảng đá tưởng nhẹ nhưng thật ra nặng vô cùng, khiến bọn hắn cảm thấy căng thẳng, hô hấp ngày càng nặng nề, mồ hôi chảy không ngừng, dường như đang phải chịu một gánh nặng mà bất cứ sinh mệnh nào cũng không thể chịu nổi.
“Không một
ai dám lên?”
Khương Bồng Cơ mở miệng, vừa vặn chọt trúng lúc nhạy cảm - khi áp lực đè nén đã đến cực hạn chỉ chực nổ tung.
Vừa dứt lời, một tên thanh niên mắt đầy vằn máu xông ra khỏi đám đông, hắn là tên đô con nhất trong đám gia đinh, cũng là tên mạnh nhất. Hắn ta lập tức vung nắm đấm cứng như đá đánh thẳng đến Khương Bồng Cơ.
“Tên này được.” Khương Bồng Cơ nhẹ giọng cười, căn bản không thèm để nắm đấm kia vào mắt, người đứng đầu nông trang đứng bên cạnh đã sợ đến mức tim đập thình thịch, Từ Kha lại càng không dám nhìn thẳng, nghiêng đầu dời đi tầm mắt.
Đám khán giả đang xem livestream ai nấy bất giác nín thở, nắm lại hai tay.
Lúc này, bọn họ thật có chút ai oán với chất lượng hình ảnh livestream sao lại cao như thế. Cứ có cảm giác là nắm đấm này sẽ xông ra màn hình, tiếp xúc thân mật với mặt mình, mấy đứa nhát gan thậm chí đã chuẩn bị trước tâm lý sẽ chứng kiến cảnh máu nhuộm màn hình của Streamer.
Rất nhiều Streamer vì câu view câu like mà thích uống trà với thần chết, không ngờ Khương Bồng Cơ cũng nối gót theo trào lưu.
Không lo lắng nhất trong đám người xem chắc chỉ có vài tên đã “lỡ” kiến thức được sức chiến đấu khủng bố của Khương Bồng Cơ. Trong khi ai cũng nơm nớp lo sợ, chỉ mỗi bọn họ là phấn khích kích động mở to hai mắt, sợ bỏ lỡ mất khoảnh khắc đặc sắc nào đó.
“Đến hay lắm!”
Đối mặt với một đấm như vũ bão, Khương Bồng Cơ không những không tránh đi, còn bước lên trước một bước, trực tiếp đối đầu cùng đối phương. Một chưởng đè lại cổ tay đối phương triệt tiêu hơn nửa sức mạnh, một tay dùng sức đẩy văng ra, bàn tay mở lớn chộp lấy cánh tay của đối phương, xoay người một cái, hất quăng tên kia văng ra ngoài. Động tác đơn giản nhưng lại phát huy triệt để tác dụng của “lực“.
Những tên này dù sao cũng là gia đinh cô cần huấn luyện, cũng không thể làm bọn họ một đấm chết ngay được, đến lúc đó nằm ngoẻo hết trên giường rên rỉ thì lấy ai cho cô huấn luyện?
Cho nên, Khương Bồng Cơ chỉ muốn giáo huấn bọn họ một chút, đánh bọn hắn phục triệt để là được rồi.
Quân đoàn 7 nổi tiếng hiếu chiến, không chỉ bởi khẩu hiệu là “gây chuyện” mà còn bởi một số “thói quen” mà người ngoài nhận định là cực kỳ thô bạo. Hàng năm, hầu như tất cả những tân binh được tuyển vào đều phải tham gia “tiết mục chào mừng tân binh”, nói trắng ra chính là phải đánh nhau với “ma cũ”, sau đó ăn một trận tẩm quất bạo lực. Người trẻ tuổi mà, luôn nôn nóng, năng nổ quá độ, không đánh không được, nếu không sau này sẽ khó quản lý.
Cũng cùng một lý luận, mỗi tên gia đinh này đều có chút tính toán ở trong lòng, về sau chưa chắc nghiêm túc đi huấn luyện, cho nên phải dần cho một trận trước đã. Thay vì sau này phải đau đầu với vấn đề này, không bằng bây giờ ra tay đập cho bọn chúng một trận nhừ tử làm đe trước.
Đối với Khương Bồng Cơ, trên đời này không có chuyện gì mà roi vọt không thể giải quyết, nếu như có thì thêm một trận nữa là được.
Tên gia đinh xông lên đầu tiên kia giống như một phát súng tín hiệu, lập tức xóa đi tất cả những do dự trong lòng đám còn lại, chúng thừa dịp dũng khí vẫn còn liền nhào về phía Khương Bồng Cơ. Bọn chúng người đông thế mạnh, chẳng lẽ đánh không lại một tên lang quân gầy còm, vắt mũi chưa sạch?
Bọn chúng không mong gì khác, chỉ muốn đánh thắng Khương Bồng Cơ, chỉ cần thắng là bọn chúng có thể tự do. Dù sao đối phương cũng đã hứa trước mặt mọi người, vì mặt mũi có lẽ sẽ không dám nuốt lời.
Chỉ là, lý tưởng rất đẹp đẽ nhưng hiện thực quá tàn khốc.