Bất ngờ kiểm tra không lý do, lòng Khương Bồng Cơ bỗng nảy lên nghi ngờ, ánh mắt cô đảo qua gương mặt của Liễu Xa, sau đó khép hờ mi mắt lại. Vị “cha hời” này xem ra có nhiều bí mật hơn cô tưởng.
Chỉ tiếc là cô cũng không phải ăn chay, Liễu Xa có lẽ không chỉ đơn giản kiểm tra như vậy mà giống như đang muốn nghiệm chứng cái gì đó.
“Vùng đất quận Hứa này, con cũng từng tỉ mỉ nghiên cứu, nếu muốn giữ mạng thật ra không khó.”
Dù sao cũng là vùng đất cha mình chấp quản, Liễu Lan Đình trước kia tuy không có ấn tượng gì với người cha này, nhưng cũng là một “cô bé yêu cha”, luôn hy vọng hiểu được tất cả mọi thứ về cha mình, vì thế trong thư phòng có không ít sách và tài liệu nói về văn hóa, con người quận Hứa.
“Quận Hứa người dân hung hãn, giặc cướp tràn lan, bị đám quan viên sĩ tộc nơi này quấy thành vũng nước đục, không ngừng bóc lột bách tính vô độ, khiến họ căm hận quan viên triều đình tới tận xương tủy. Hơn nữa lại vì thế cục đặc biệt, quan viên quận Hứa phần lớn là thế tập - cha truyền con nối, nên gần như trở thành một vương quốc riêng. Nhưng để giữ mạng ở quận Hứa, thật ra vô cùng đơn giản.”
Khương Bồng Cơ luôn giữ tác phong nhanh gọn, chuyện có thể đơn giản tuyệt đối không làm cho phức tạp lên.
Ánh mắt Liễu Xa lóe lên, nét hoang mang và chần chừ trên khuôn mặt đã biến mất không ít: “Không khó là như thế nào?”
“Đem theo hơn 300 gia đinh bảo vệ, 10 xe tiền bạc thóc gạo. Không hấp tấp đi tiếp quản chức vị ngay, đi xử lý bọn giặc cướp thổ phỉ trước đã.” Khương Bồng Cơ cười nói, ánh mắt sáng rực nóng bỏng như một ngọn lửa, khiến người ta không kìm được mà trầm mê vào thần thái tự tin đó, “Dân quận Hứa hung hãn, nếu chỉ dựa vào một tờ chiếu chỉ của triều đình làm sao có thể làm cho đám đầu trộm đuôi cướp đó phục được? Phải cần binh hùng tướng mạnh tới chấn nhiếp, lấy vũ lực đánh cho bọn chúng phục sát đất, chỉ như thế mới khiến chúng kiêng dè không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
“Binh hùng trước giờ đều từ trong bể máu bò ra, trước lấy bọn giặc phỉ làm dò xét, nếu thật lòng quy thuận có thể chiêu hàng, nếu phản kháng thì giết không cần bàn. Nếu cần thiết nữa thì giết sạch không chừa tên nào, nhổ cỏ tận gốc.”
Nhìn thì như là hành động không có chủ đích, nhưng thật ra chính là để bồi dưỡng xây dựng thế lực, tăng cường thực lực bản thân. Chi thứ hai của Liễu thị rất giàu có, cơm áo gạo tiền không phải lo, đủ cho Liễu Xa vung tay “tiêu pha” nuôi dưỡng đám quy hàng này một hai năm, dọa cho đám quan viên sĩ tộc mưu đồ câu kết giặc phỉ ám hại ông không dám ho he gì.
“Thế nhưng, thế lực lớn rồi khó tránh bị triều đình nghi kỵ, chúng ta có thể điều một nhóm giặc phỉ đã được thu phục cải trang vào núi, tiếp tục hành nghề cũ. Không ngừng âm thầm chú ý động tĩnh của các phe phái, cũng có thể giám thị hành động của bọn quan viên sĩ tộc, tóm lại là dần dần nuốt lấy quận Hứa.”
Cách này Khương Bồng Cơ còn chưa suy xét kỹ chỉ là ý kiến nhảy ra đầu tiên trong đầu cô thôi. Việc tác chiến hàng năm đã hình thành cho cô một loại bản năng, đó là ưu tiên sử dụng vũ lực để giải quyết vấn đề. Đối với cục xương khó gặm như quận Hứa, không hung ác, không đánh cho bọn chúng sợ triệt để thì khó mà hàng phục được. Tuy chi thứ hai Liễu thị có tiền, nhưng cũng không thể ủng hộ hết cho “binh lực” được. Vì thế, “lấy cơm trong bát địch” không hổ là một kế sách tốt để tăng thu giảm chi.
Khương Bồng Cơ càng nói, ánh mắt Liễu Xa ngày càng sáng rực, nhưng cô giả bộ không nhìn thấy: “Sở dĩ quận Hứa nghèo khổ đến đáng sợ như thế, thứ nhất vì con người, thứ hai là thiên tai. Phía con người có thể giải quyết, nhưng thiên tai thì không dễ đối phó.”
Lòng Liễu Xa như buông bỏ được cái gì đó, ông cười nói: “Lan Đình à, hình như con đoán được rồi.”
“Con đã quan sát rồi, một trong những nguyên nhân khiến quận Hứa nghèo khó như thế chính là vì hạn hán thiếu nước, khiến ruộng đất khô cằn diện tích lớn, cây trồng không thể sinh sống.” Khương Bồng Cơ nhìn vào vị trí quận Hứa trên bản đồ rồi vạch một đường, “Thế nhưng, bên dưới đất quận Hứa lại có nguồn nước ngầm chảy qua.”
Khương Bồng Cơ từng xem kỹ tài liệu Liễu Lan Đình thu thập, cô nhóc này dường như đã sinh ra chấp niệm với việc này, luôn muốn trở thành người đàn ông vĩ đại như cha mình. Chỉ là với vấn đề mà quận Hứa phải đối mặt, cô nhóc đã trằn trọc suy nghĩ mãi nhưng vẫn tìm không
ra cách giải quyết, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nhưng với Khương Bồng Cơ, đây không phải là vấn đề có thể làm khó cô.
Là một chiến binh biến đổi gien, cô phải thích ứng với mọi hoàn cảnh chiến đấu, tất cả tri thức liên quan đến tác chiến cô đều phải học. Những tri thức này không chừng ngày nào đó lại có thể cứu cô khỏi tay thần chết.
Năm đó, trong quá trình huấn luyện cô từng bị ném vào cấm địa - Vực Tử Thần với tình trạng tay không tấc sắt. Tham gia đợt huấn luyện có 1,000 người, nhưng cuối cùng sống sót bò ra chỉ có mình cô. Nơi đó hoàn toàn không phải là nơi để người sống, những thứ cần thiết để con người sống sót như đồ ăn, không khí, nguồn nước đều là những vấn đề cực kì khó giải quyết.
Để biết làm sao trong lòng đất có nguồn nước ngầm, ngoài những tri thức mang tính thường thức cô học được trong sách vở ra, còn lại đều là kinh nghiệm cô tích lũy được từ ranh giới giữa sự sống và cái chết. Kết hợp với những tài liệu về đặc điểm địa lý, con người của quận Hứa, trong đó có không ít nội dung miêu tả địa thế các dãy núi, từ đây cô phát hiện rất nhiều manh mối.
“Đương nhiên, nguồn nước ngầm không thể giảm bớt được tình hình hạn hán ở quận Hứa.” Ngón tay trắng nõn của Khương Bồng Cơ di chuyển tới con sông cách quận Hứa gần nhất, con sông này được mệnh danh là sông Cả của cả Đông Khánh, chỉ là mỗi năm đều xảy ra tình trạng vỡ đê, lũ lụt liên miên.
Quận Hứa thiếu nước, nhưng con sông gần đó lại nhiều nước tới mức dìm chết người.
Lũ lụt và hạn hán... thật không biết cái nào chết nhiều người hơn.
Bách tính sống ở Đông Khánh cũng thật xui xẻo, không có giây phút nào được sống bình an.
“Trước tiên, đào nguồn nước ngầm dưới đất lên làm dịu lại tình trạng hạn hán, sau đó lại triệu tập bách tính lấy sức người dẫn một nhánh từ sông Cả vào lưu vực sông của quận Hứa.”
Nhánh chính sông Cả không thể tùy tiện đụng vào, nếu như sau đó mà xảy ra lũ lụt, không chừng trách nhiệm sẽ đổ lên người Liễu Xa, nhưng dẫn nước nhánh phụ thì không có vấn đề, còn có thể giảm bớt lượng việc, rút ngắn thời gian, hơn nữa nhánh phụ cũng cách quận Hứa gần hơn.
Liễu Xa nghe xong, mỉm cười hỏi lại: “Kế này có thể làm được, chỉ là lao dịch* nặng nhọc, bách tính sao có thể chịu nổi?”
*Lao dịch: những công trình quốc gia thời cổ đại khi xây dựng thường chưng dụng sức dân, hành động này gọi là lao dịch.
Lao dịch, nói trắng ra chính là lao động công ích không công, hơn nữa công việc vô cùng nặng nhọc, thường gây ra mạng người, hơn nữa dân chúng cũng không mặn mà tham gia.
Khương Bồng Cơ suy nghĩ một chút nói: “Có gì khó đâu? Trả cho bách tính tiền công, phụ trách ngày ba bữa cơm, đảm bảo ấm no là được rồi. Ngoài ra còn cần cam kết sau khi công trình hoàn thành sẽ đi khai hoang lại ruộng đất, quan phủ cung cấp nông cụ và trâu bò, xem xét hoàn cảnh từng nhà để giảm thuế.”
Có tiền công lại có cam kết, ai lại không muốn tham gia?
Tiền tài chính là động lực và mục tiêu để tiến bộ.
Quận Hứa là vùng đất rất tiềm năng, lực kiểm soát của Đông Khánh đối với nó rất nhỏ, luật pháp cũng chỉ là lời nói ngoài miệng. Nếu Liễu Xa có thể bình định được quận Hứa, dâng sớ miễn giảm vài năm tô thuế là việc hết sức dễ dàng. Lấy lệnh triều đình phục vụ việc của mình, sự kính nể của dân chúng cũng chỉ một mình mình độc chiếm, đây vốn dĩ là một cuộc mua bán cực kỳ có lời.
Liễu Xa hỏi tiếp: “Công trình lớn như thế cần một số tiền trên trời, tiền này từ đâu mà có? Huống hồ chuyện lao dịch vốn có quy định trong luật pháp, nếu thật sự tiến hành, không chỉ phải đối mặt với áp lực tiền bạc không đủ, có lẽ còn bị người ta thi nhau tố cáo vạch tội.”
Nếu thật sự làm như thế, không chừng ngay cả tội danh mưu phản cũng bị chụp lên đầu.