*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lợi ích gì bà ta cũng nhận, còn Cổ Mẫn tội nghiệp thì băng huyết mà chết
Nghe thấy Khương Đồng Cơ nói ra chuyện cũ năm xưa, cả người Cổ Trăn run rẩy không ngừng
Khương Hồng Cơ lại hỏi: “Sao vậy, bị nói trúng tâm sự nên lo lắng bất an?” Cổ Trăn càng run rẩy hơn
Khương Hồng Cơ nói tiếp: “Hôm nay ta không vì cái gì khác, chỉ cần bà thừa nhận một chuyện.” Cổ Trăn ngẩng đầu, dường như thấy được hy vọng sống
“Bà thừa nhận mình tằng tịu với người đàn ông khác, tình cờ gặp Liễu Xa nên nói cha ruột của đứa trẻ là ống ta.” Nét mặt Cổ Trăn bỗng trở nên xoắn xuýt kỳ lạ
Khương Hồng Cơ nói: “Ta thà chịu danh là con3riêng cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với loại người đáng ghê tởm như Liễu Xa!” Còn về mẹ đẻ Cổ Mẫn, Khương Hồng Cơ không muốn bà phải chịu tiếng dơ, làm như vậy mới ổn
Cổ Trăn kiềm chế run rẩy, cơ thể căng cứng, bà ta nói: “Người ngoài..
sẽ không tin...” “Người ngoài có tin hay không không quan trọng, quan trọng là có lời giải thích như vậy.” Khương Hồng Cơ cười nói: “Nếu bà làm tốt, đảm bảo bà nửa đời về sau được an nhàn như ý
Nếu bà không biết phải trái, ta có thể tìm những nhân chứng khác
Ngay cả Liễu Xa mà ta cũng giết, huống hồ là bà?” Dù đã qua nhiều năm, bà ta vẫn nhớ Triệu quả phụ của0thôn Triệu gia ở Hà Giang chết thế nào
Cổ Trăn bị dọa đến nỗi mặt cắt không một giọt máu, há miệng run rẩy đáp ứng.
Có lời giải thích như vậy xuất hiện, chính sử và dã sử càng cung cấp cho người ta nhiều tài liệu thực tế để thảo luận
Chính sử nói cho nữ đế là Liễu Xa ở Hà Giang, dã sử lại nói Cổ Trăn đã chính miệng thừa nhận bà ta cấu kết với người ngoài nhưng thà chết cũng không khai ra người đàn ông kia là ai, khiến mọi người suy đoán thật giả
Vì vậy, câu hỏi về thân thể của nữ để đã trở thành chủ đề cho học giả đời sau nói say sưa
Hoàng thật mắt nhắm mắt mở, mặc cho bọn họ5đàm luận về lão tổ tông của mình.
Chỉ cần những học giả này không đi quá giới hạn là được
Có lời giải thích như vậy xuất hiện, sóng gió “Giết cha trước trận” mới miễn cưỡng lắng xuống.
Nhưng chuyện khiển phương Bồng Cơ buồn phiền không chỉ có như vậy.
Hoàng Tung có sức cạnh tranh nhất đã tự sát, Nhiếp thị cũng chỉ dư lại tàn binh bại tướng
Hiện nay thiên hạ chỉ còn ba nhà chư hầu, Khương Hồng Cơ một mình chống lại hai nhà còn lại
Nếu không ngoài dự liệu, trong vòng năm năm thiên hạ tất sẽ thống nhất, đây là nhận thức chung của tất cả mọi người.
Đây là chuyện tốt, nhưng thuộc hạ của Khương Hồng Cơ lại không vui nổi.
Hiện giờ chủ công nhà mình4đã hai mươi chín tuổi, dưới gối vẫn không có con nối dõi, bọn họ có thể không lo sao? Không có con nối dõi thì cho dù vương triều thống nhất, mấy chục năm sau cũng sẽ không có người truyền thừa, thiên hạ đại loạn
Không có người thừa kế, luôn cảm thấy trong lòng hoang mang
Nói đơn giản thì là Khương Hồng Cơ bị giục cưới
Màn giục cưới sôi nổi rầm rộ, không chỉ các vị mưu sĩ thở ngắn than dài, đông đảo các đại tướng tâm phúc cũng muốn nói lại thôi.
Hoàng đế chưa vội thái giám đã vội!
Nếu như chủ công là nam, bọn họ chỉ cần tặng mỹ nhân là được, bọn họ không sinh con được thì đổi người khác, nhưng chủ công là nữ,9sinh con cũng cần cơ thể chủ công nỗ lực, chuyện này thì đau trứng đây
Bọn họ ngay cả mấy lời muốn khuyên can chủ công sủng ái hậu viện cũng không nói ra miệng được
Bởi vì chủ công căn bản không có hậu viện!
“Chuyện này không gấp!” Khương Hồng Cơ cười híp mắt uống rượu, ngồi bên cạnh cô là bạn rượu Phong Chân, hai người thường xuyên cấu kết với nhau làm việc xấu, qua lại các quán rượu, quán trà và thanh lâu: “Hiện giờ ta tính tới tính lui cũng mới hai mươi chín, gấp gì?”
Phong Chân bị sặc rượu
Hai mươi chín còn không gấp?
Chẳng lẽ cô phải đợi đến lúc ba mươi chín mới lo sao? Chủ công mười hai tuổi làm thổ phỉ, mười sáu tuổi khởi binh, bôn ba từ Nam ra Bắc, hiện giờ hai mươi chín tuổi mới có cơ nghiệp như vậy
Đời người nào có nhiều năm tháng như vậy để cô phung phí? Bị thuộc hạ dùng đủ mọi cách giục cưới, Khương Hồng Cơ sao có thể không để ý tới, cô chỉ có thể đau đầu suy nghĩ chuyện này.
Kỳ Quan Nhượng nói: “Lầy quyền thế của chủ công, âm thầm chọn một người mọi mặt đều tốt, đến lúc đó bỏ cha giữ con không phải được sao?” Khương Hồng Cơ liếc mắt nhìn Kỳ Quan Nhượng, dùng ánh mắt hỏi đối phương: Chủ ý bốc mùi như vậy huynh cũng nghĩ ra được à?
Kỳ Quan Nhượng đáp lại bằng ánh mắt lạnh nhạt: Nếu không ngài tự nghĩ chủ ý nào thơm tho hơn đi?
Khương Hồng Cơ lại thở ngắn than dài: “Nhưng ta thà thiếu chứ không ẩu, nếu không phải là người thích hợp nhất thì quyết không cần những người khác.”
Kỳ Quan Nhượng tiếp tục mặt lạnh, con gái của anh ta mấy năm nữa đã có thể kết hôn rồi mà chủ công vẫn là “cẩu độc thân”
Mắt thấy đại nghiệp thống nhất thiên hạ sắp tiền vào giai đoạn kết thúc, bên Khương Đồng Cơ từ đầu đến cuối vẫn không có động tĩnh gì
Luồng gió giục cưới cũng thổi tới phía Vệ Từ, ngay cả một người vô hình như anh cũng biết chuyện, có thể thấy mọi người sốt ruột tới chừng nào
Hai năm nay Về Từ làm việc tương đối thầm lặng, những biểu hiện của anh khi làm việc ở Tùng Châu lại khá nổi bật.
Nếu không xảy ra tình huống ngoài ý muốn, tất nhiên sẽ được trọng dụng.
Tuy nói sắp thống nhất thiên hạ, nhưng những trận phải đánh vẫn còn không ít, nếu Vệ Từ có thể nắm lấy cơ hội thì không lo về công danh lợi lộc
Anh biết tin từ phía Hàn Úc, âm thầm ghi nhớ chuyện này
Một ngày nọ đang xử lý văn thư, anh bị Khương Đồng Cơ kéo tới nói chuyện chính sự, còn tán gẫu không ít chuyện vụn vặt
Vệ Từ nhân cơ hội nói tới chuyện người thừa kể, anh nói uyển chuyển xuôi tại hơn người khác nhưng ý tứ chủ yếu vẫn giống nhau
Khương Hồng Cơ ngẩn ra, ánh mắt không biết vì sao thêm mấy phần hung dữ
Cô tỉnh bơ hỏi: “Tử Hiểu nghĩ thế nào?”
Vệ Từ phỏng đoán tâm tư của Khương Hồng Cơ, cảm thấy đối phương sợ có chồng rồi sẽ phải phân quyền, liền đưa ra đề nghị giống Kỳ Quan Nhượng.
Bỏ cha giữ con!
Dù sao người sinh con cũng là chủ công, đứa trẻ sinh ra là huyết mạch của chủ công, còn cha là ai cũng không quan trọng.
Khương Hồng Cơ bật cười, nụ cười trên mặt khiến người ta bất an: “Cha là ai không quan trọng sao?”
Vệ Từ
không rõ lý do, ngơ ngác mấy giây mới gật đầu
Chỉ cần là chủ công sinh, tất nhiên là người thừa kế trong tương lai, người đàn ông kia là ai có gì quan trọng? Nhưng vừa nghĩ tới người mình ngưỡng mộ trong lòng sinh con dưỡng cái với người khác, anh mơ hồ cảm thấy như có cái gì đó nghẹn ở cổ họng
Chủ công nhà mình vẫn thích hợp để cung phụng trên thân đàn hơn
Không chỉ anh, có lẽ mọi người cũng đều nghĩ như vậy.
Qua mấy ngày, dường như Khương Hồng Cơ bị giục cưới đến phiền, cuối cùng cũng chịu “thỏa hiệp đi vào khuôn khổ”.
Cô ngầm nói với Vệ Từ: “Chuyện này vốn là chuyện riêng của ta, dù sao cũng không nên làm phiền người ngoài.”
Vệ Từ nhất thời không kịp phản ứng.
Logic này của chủ công có gì đó sai sai, anh cũng thuộc phạm vi “người ngoài” mà.
Nhưng anh ít nhiều cũng biết tính tình của vị chủ công này, có những ý tưởng quả thật muốn nôn cũng không nôn ra được
Khương Hồng Cơ lại nói: “Dù sao bọn họ chỉ muốn một thiếu chủ để an tâm, vậy ta liền thuận theo tâm ý của bọn họ
Đàn ông ấy mà, chỉ cần không phải hoạn quan, thân thể khỏe mạnh có thể làm phụ nữ mang thai thì ta đều không bắt bẻ, huynh sắp xếp theo mệnh lệnh của ta đi.”
Vệ Từ ngẩn người, không nghĩ tới chủ công nhà mình lại tùy ý như vậy.
“Lựa ngày không bằng gặp ngày, chọn luôn hôm nay đi.” Khương Hồng Cơ cười híp mắt, nghiêng người dựa trên ghế, dáng vẻ như nói chuyện không liên quan đến mình: “Sau canh ba ngày hôm nay, người đàn ông đầu tiên đi ngang qua cửa sau phủ của ta, hắn chính là cha của người kế vị đời tiếp theo.”
Vệ Từ kinh hãi không nói nên lời, nhưng nghĩ đến kiểu tác phong này, quả thật đúng là tính tình của chủ công.
Thân phận cha ruột của thiếu chủ càng ít người biết càng tốt
Chủ công chọn anh đi làm việc này hẳn là tín nhiệm anh.
Vệ Từ chỉ có thể cúi đầu đáp ứng
Một ngày một đêm này tương đối giày vò, loại cảm giác khác thường như có cái gì nghẹn ở cổ họng theo thời gian đưa đẩy càng trở nên nóng nảy
Nghe thấy tiếng kẻng báo hiệu canh ba vang lên, toàn thân Vệ Từ kinh sợ
Dưới ánh nhìn chằm chủ cười như không cười của Khương Hồng Cơ, anh đứng dậy đi kiểm tra.
Trước sau cửa hông trong phủ uyển của Khương Hồng Cơ đều có nữ hộ vệ canh giữ.
Anh mở cửa nhìn một chút, đừng nói tới bóng dáng của đàn ông, thậm chí ngay đến một con chó con mèo đực cũng không thấy
Vệ Từ xoay người bẩm báo, Khương Đồng Cơ là đương sự nhưng không hề mảy may sốt ruột
“Tử Hiếu tới đây ngồi xuống uống rượu cùng ta đi.” Khương Hồng Cơ chỉ cái ghế đối diện với bàn rượu
Tửu lượng của Vệ Từ không tệ nhưng anh cũng không muốn uống rượu trước mặt Khương Hồng Cơ,luôn sợ mình sau khi uống rượu thất lễ, mạo phạm đối phương.
Khương Hồng Cơ cười hỏi tình hình trong nhà Vệ Từ, cô đã sớm biết những chuyện này nhưng cảm giác nghe anh chính miệng nói lại khác
Qua gần nửa canh giờ, Vệ Từ lại một lần nữa đứng dậy, bên ngoài vẫn yên tĩnh không có nửa bóng người.
Hôm nay sao thể nhỉ? Đám củ đêm cũng đã về nhà ngủ hết rồi hay sao?
Trong lòng Vệ Từ buồn bực, đợi anh nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên mặt Khương Đồng Cơ, bỗng chốc hiểu ra.
Đâu phải không có cú đêm, rõ ràng là chủ công không muốn, đã phải người dọn dẹp sạch.
“Nếu chủ công đã không muốn, cần gì phải trêu chọc Từ?”
Khương Hồng Cơ nói: “Ta trêu chọc huynh lúc nào?”
Vệ Tử nói: “Ban đêm không người, chẳng lẽ không phải do chủ công đã phải người canh giữ các tuyến đường quan trọng, chặn con đường này lại hay sao?” Khương Hồng Cơ nói: “Ai nói là không người?” Vệ Từ kinh ngạc khẽ mở to mắt phượng, đợi đã..
Có gì đó không đúng..
“Người trước mắt này chẳng lẽ không phải là người?” Vệ Từ nghe xong, nhìn quanh trái phải, anh không hề nhìn thấy dấu vết của người thứ ba
Trong lòng càng nặng nề, người chủ công chỉ..
Không phải là mình chứ? “Chủ, chủ công...”
“Nếu Tử Hiểu đã nói cha đứa bé là ai cũng không quan trọng, vậy huynh cần gì phải keo kiệt một đêm?” Khương Hồng Cơ đứng dậy đi tới bên người Vệ Từ, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt tái mét của đối phương, nhanh nhẹn ngồi xuống bên người anh: “Quân tử nhất ngôn, quyết không thay đổi
Ta nói muốn chọn người đàn ông xuất hiện ở cửa sau vào lúc canh ba tối nay, nhưng hôm nay ngoài Tử Hiếu ra thì không có ai.” Vệ Từ cúi người tạ tội nói: “Thần tự biết mình thấp kém, không dám mạo phạm thánh thể.”
Khương Hồng Cơ tức giận cười: “Huynh không dám khinh nhờn? Vì sao ta thuận miệng nói muốn chọn bất kỳ người đàn ông nào xuất hiện ở cửa sau huynh khống cảm thấy là khinh nhờn? Người nọ đẹp hay xấu, tốt hay tệ, khỏe mạnh hay ốm yếu, tất cả đều không biết..
Điều này chẳng lẽ không phải là khinh nhờn?”
Vệ Từ quỳ trên mặt đất, trong miệng dường như có hàng nghìn lời muốn nói, nhưng bây giờ lại nghẹn nơi cổ họng, nửa chữ cũng không nói ra được.
Khương Hồng Cơ nửa ngồi, giơ tay lên bóp cằm anh, buộc hai người đối mặt
“Ta nghĩ tới nghĩ lui, Tử Hiểu vẫn tốt nhất
Vừa chưa lập gia thất lại là cánh tay đắc lực của ta, cực kỳ yên tâm.” Vệ Từ hồi lâu mới ngượng ngùng nói: “Thân thể thần suy yếu lâu năm..
Không có khả năng hầu hạ chủ công...” Khương Hồng Cơ Nói: “Huynh cùng lắm chỉ lớn hơn ta sáu bảy tuổi.” Cô đổi động tác bóp cằm thành vuốt gò má anh, lòng bàn tay tiếp xúc nóng rực, đặt rượu lên mặt bàn: “Tối nay huynh có tuân theo hay không?”
Vệ Từ: “...”