*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Suýt chút nữa thì anh ta đã bị Vệ Tử Hiếu lừa gạt.
Phong Chân vừa ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy dường như Vệ Từ đang nhíu chặt hai hàng lông mày, đôi mắt như nước sơn lóe lên sự buồn rầu nồng đậm.
Phong Chân thấy thế, trong lòng không kìm được mà mềm nhũn, cứ như vậy mà nuốt câu nói đang kẹt trong cổ họng xuống bụng, không tiếp tục gây khó dễ cho Vệ Từ nữa
“Mệt quá đi mất, hôm nay ta ở chỗ của cậu làm phiền một hôm nhé.” Con người của Phong Chân đảo một vòng, trong lòng nảy ra một ý khác, anh ta mặt dày nói: “Nhớ đến năm xưa, cậu và ta3còn từng ngủ chung, nói chuyện đại sự trong thiên hạ suốt đêm
Bây giờ vừa nghĩ lại, thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi.”
Vệ Từ liếc thoáng qua anh ta một cái, nói: “Trong phủ vẫn còn phòng khách để trống.” Không phải Vệ Từ hẹp hòi, mà là do tướng ngủ của cái tên Phong Chân này không hề kém cạnh Lữ Trưng, đều là kiểu người ngủ từ đầu giường mà bay thẳng xuống cuối giường.
Thân thể của Phong Chân yếu đuối, thế nhưng da mặt của anh ta rất dày, cứ năn nỉ ỉ ôi rồi đi vào trong phòng ngủ chính của Vệ Từ.
Nhân lúc Vệ Từ đi tắm, anh ta thoải mái cởi hết0quần áo, cả người chỉ còn bộ đồ ngủ rồi nhanh nhẹn lăn lên giường
Vệ Từ có bệnh thích sạch sẽ, đệm giường luôn được thay giặt định kỳ, cho dù là thời tiết dễ dàng đổ mồ hôi như bây giờ thì giường vẫn sạch sẽ, khắp nơi toả ra mùi thơm tươi mát tự nhiên
Dù nói như thế nào thì cũng tốt hơn cái phòng ngủ như ổ chó của Phong Chân.
Đợi đến lúc Vệ Từ tắm rửa chải đầu xong chuẩn bị đi ngủ, Phong Chân đã ngủ thành hình chữ X, vạt áo hơi mở ra, tóc mai bù xù, cả người mở ra như chữ đại, chỉ có một người mà chiếm hơn nửa giường
Thời tiết5hôm nay còn nóng bức nên rất dễ chảy mồ hôi, ngay cả tắm rửa mà Phong Chân cũng chưa làm, trực tiếp lăn lên giường của anh..
Vệ Từ nghĩ thầm, đợi Phong Chân tỉnh dậy, anh nhất định phải giặt cái đệm giường này ba năm lần mới được
Trên người Vệ Từ mặc bộ đồ ngủ màu xanh nhạt, anh nghiêng người nằm lên phía ngoài giường mà ngủ
Cơn buồn ngủ dâng lên, ý thức mơ hồ chìm vào mộng đẹp
Vào lúc này, bến tại truyền đến tiếng dò hỏi đề giọng rất thấp của Phong Chân
“Tử Hiếu? Tử Hiểu? Cậu còn thức không?” Vệ Từ khó khăn mở mắt, lơ mơ đáp một tiếng: “Chuyện gì?” Phong Chân nói:4“Nói đến ngủ chung, ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện
Cậu và chủ công hình như đã từng ngủ chung trên một giường nhỉ?” Vệ Từ nghe thấy vậy thì mở trừng mắt, bất kỳ chuyện gì có liên quan đến Khương Hồng Cơ, anh đều cảnh giác cao độ.
Đợi đến lúc hiểu được nội dung trong câu hỏi của Phong Chân, nhất thời Vệ Từ cả kinh giật bắn mình một cái, không còn thấy buồn ngủ gì nữa
“Phong Tử Thực, nếu huynh không muốn ngủ thì mau về nhà của mình đi!”
Phong Chân dùng một tay nâng má, nghiêng người nhìn Vệ Từ
Lúc này, trên khuôn mặt không tỳ vết như bạch ngọc của anh lại mang theo tâm9tình phức tạp, vừa có sự xấu hổ và khiếp sợ, còn có cả sự kinh hoảng khi bị người ta chọc thủng bí mật
Không thể không nói, chuyện này đã làm cho sở thích quái dị của Phong Chân được thỏa mãn rất lớn.
“Không! Ta không đi đó!” Phong Chân chơi xấu mà bò lại trên giường, hai tay vợ bừa lấy gối ngủ, đầu ngón tay lại chợt tìm thấy một cuốn gì đó
Anh ta đưa tay một cách cẩn thận lấy cuốn họa đó ra, đó là một cuộn tranh được người ta cẩn thận cất giữ.
Không đợi Phong Chân phản ứng lại, nét mặt Vệ Từ lập tức thay đổi, anh lao tới với thái độ khác thường
Phong Chân theo bản năng tránh khỏi Vệ Từ
Anh ta ỷ vào thân hình nhanh nhẹn mà cầm cuộn tranh chạy đi
Phong Chân vốn không muốn mở cuộn tranh ra, thế nhưng phản ứng của Vệ Từ thực sự quá khác thường
“Chậc..
Thứ đồ bảo bối đặt ở đầu giường, chẳng lẽ là xuân cung đồ mà cậu dùng để giải trí và tự sướng hàng ngày sao?” Phong Chân trốn rất nhanh, tay chân lanh lẹ mà mở bức tranh ra
Vệ Tử lại sợ ném chuột vỡ đồ, đuổi cũng đuổi không kịp
“Phong Tử Thực!”
Vệ Từ tức giận đến mức cần thanh trường kiếm ở bên cạnh giường xuống, soạt một tiếng rút kiểm tra, làm Phong Chân sợ đến mức lông tơ dựng đứng.
Chơi thật sao? Phong Chân nhanh chóng nhìn nội dung bên trong bức tranh, đợi đến lúc anh ta nhìn rõ lại, ánh mắt đánh về phía Vệ Từ mang theo vài phần quái lạ.
Không gì
khác, cô gái trong bức tranh chính là phương Bồng Cơ
Cô gái trong tranh nằm trên hoa mà ngủ, bút pháp tinh tế lại chân thực, không hề giống với các tác phẩm hội họa theo đuổi phong cách truyền thần, bức tranh này càng theo đuổi sự chân thực
Lông mi của cô gái rất dài, mí mắt khẽ run, dường như muốn mở ra đôi mắt hơi say ngủ, để lộ đôi đồng tử trong veo ngập nước
Chuyện này cũng đã đành, thế nhưng cô gái trong tranh ăn mặc cực kỳ táo bạo, hoàn toàn không giống với phong cách sáng tạo bảo thủ đương thời
Tay áo bó nửa cánh tay, lộ ra hai cổ tay trắng ngần như tuyết, làn váy rất lớn, rực rỡ như hoa mẫu đơn đang nở rộ
Nếu so sánh nữa thì vạt váy lại hơi ngắn, chỉ có thể che đến bắp chân, lộ ra hai bàn chân thon nhỏ, trên cổ chân tinh tế mang theo hai cái vòng lục lạc
Bởi vì say rượu nên cô gái ngủ trên đất, bốn phía rải rác cánh hoa hồng, làm cho trắng lại càng trắng, hồng lại càng hồng.
Hòn non bộ gần đó chất chồng lên nhau, khung cảnh hẻo lánh lại tĩnh mịch, nơi này còn có cảnh đẹp khiến người ta rung động như vậy, dường như được tận mắt nhìn thấy
Phong Chân liếc nhìn thời gian lạc khoản, không sợ chết mà nhướng mày thật cao
“Lúc đó chủ công mới mười hai tuổi, cậu đã nảy sinh nhiều tâm tư như vậy rồi à?”
Thời gian lạc khoản của bức tranh là vào sáu năm trước, chính là tháng đầu tiên sau khi Vệ Từ sống lại
Khi đó mỹ nhân ngủ rất xinh đẹp, Vệ Từ thấy cánh hoa rơi đầy đất, trước mắt lại hiện lên ký ức của quá khứ nên nhất thời khó mà nhịn nổi, vung bút vẽ lên.
Bây giờ nghĩ lại, anh cảm thấy vô cùng hối hận.
Phong Chân luôn luôn là người không biết giữ kín chuyện, không chắc lúc nào thì anh ta sẽ tiết lộ cho chủ công dăm câu
Tuy nói ở trước mặt Khương Hồng Cơ, áo lót của Vệ Từ đã sớm bị cởi hết, thế nhưng anh vẫn giấu vài phần mong ước ở trong lòng.
“Trả đây!” Vệ Từ cầm kiếm chỉ vào Phong Chân, trong lòng càng lúc càng nôn nóng
Tuy Phong Chân không sợ chết, nhưng anh ta rất am hiểu đạo lý căng giãn vừa phải, không thể ép Vệ Từ cuống quá được
Con thỏ nóng lên còn cắn người, huống chi là cái tên Vệ Từ này còn có kiểm thuật không tệ
“Được, trả cậu trả cậu.” Phong Chân không dám tùy ý quăng bức tranh này, trái lại còn cuộn kĩ nó lại rồi mới đưa cho Vệ Từ, ngoài miệng lại nói: “Chân chưa từng thấy ai chần chừ do dự như cậu cả
Lúc nãy cậu còn đang mạnh
miệng chống chế, bây giờ bằng chứng như núi, không biết cậu còn có thể nói cái gì đây.” Lén lút vẽ một bức tranh đã đành, lại còn giấu tranh bên cạnh cái gối ở phòng ngủ chính nữa.
Tâm tư đó là tâm tư gì, còn cần phân tích nữa sao?
Vệ Từ tra kiếm vào vỏ, vẻ âm u trên mặt vẫn chưa biến mất.
Phong Chân chợt cười hỏi một câu: “Chẳng lẽ cậu sợ chết?” Lúc nãy Về Từ mới nói “bỏ cha lấy con” là cách tốt nhất, bây giờ mến mộ chủ công nhưng lại tìm mọi cách để chống chế, chuyện này không khỏi khiến người ta phải suy nghĩ nhiều
Đương nhiên, Phong Chân biết tính nết của Vệ Từ, cái gọi là sợ chết càng không thể nào
Phong Chân ung dung chuẩn bị nghe Vệ Từ giải thích, nhìn dáng vẻ xấu hổ của anh, nào ngờ Vệ Từ lại lộ ra vẻ ngẩn ngơ.
“Nếu sợ..
Năm đó Từ cũng sẽ không tự...”
Vệ Từ nguy hiểm ngừng miệng, không nói ra từ “sát” phía sau ra khỏi miệng
Nếu không, dựa vào khả năng gây sự của Phong Chân, anh ta còn không ép hỏi đến cùng sao? Phong Chân thấy nguy hiểm đã biến mất, nhất thời lại không hề sợ hãi
“Nhìn dáng vẻ kia của cậu, sợ là yêu chủ công vô cùng sâu đậm từ rất lâu rồi.” Dưới cái nhìn của Phong Chân, sáu năm trước Vệ Từ đã thích người ta, đó còn là một cô gái nhỏ mới mười hai tuổi thôi..
Thật là đủ cầm thú: “So với tự chuốc khổ như vậy, không bằng cậu hãy sớm bày tỏ tâm ý của mình?”