*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Dương Tư bất đắc dĩ nói: “Lão thái gia ở Sùng Châu kinh doanh mấy năm, quận Hứa còn là do một mình ngài ấy quản lý
Chỗ trước còn dễ nói, chỗ sau đoán chừng đều là tâm phúc của lão thái gia..
Hai nơi này, mỗi nơi có một cách quản lý riêng
Nếu chúng ta dứt khoát can thiệp vào, những người đó sẽ cậy già lên mặt, làm ẩm chuyện này đến trước mặt lão thái gia, vậy chẳng phải đã ly gián quan hệ cha con giữa chủ công và lão thái gia hay sao?”
Liễu Xa đồng ý lui về phía sau, thế nhưng không có nghĩa là đối phương hoàn toàn bốc hơi khỏi thế gian
Những người từng đi theo Liễu Xa sẽ3nghe lời Khương Bồng Cơ, sẽ không âm thầm ngáng chân chắc?
Nếu không giải quyết vấn đề này, cho dù quan hệ cha con có tốt đến mấy cũng không chịu nổi việc có người ly gián và gây chia rẽ, sớm muộn gì cũng sẽ nảy sinh mâu thuẫn.
Không thấy từ cổ chí kim có biết bao tấm gương cha con không hòa thuận, anh em trong nhà cãi cọ nhau đó sao?
Khương Bồng Cơ ngước mắt, cô nói: “Phụ thân đã lui về phía sau, việc to việc nhỏ trong Sùng Châu và quận Hứa, tất cả đều do ta quyết định
Những người kia muốn cậy già lên mặt ở trước mặt ta, cho dù là phụ thân cũng sẽ không bảo vệ bọn0họ
Bên phía phụ thân, ta sẽ nói rõ ràng.” Dương Tư thở phào nhẹ nhõm, nói: “Như vậy thì tốt.” Khương Bồng Cơ hỏi một vòng: “Còn vấn đề gì khác không?” Mọi người không nói tiếng nào, hiển nhiên là hết ý kiến rồi
Trong lòng bọn họ biết rất rõ, sớm muộn gì bọn họ cũng phải đánh một trận với Bắc Cương
Chủ công đã mưu tính từ sớm, dù sao cũng tốt hơn là nước đến chân mới nhảy.
Các võ tướng đã thoát khỏi mờ mịt, cuối cùng cái đầu chậm một nhịp của bọn họ cũng kịp nối đường ray với mọi người, trong lòng thẩm vui
Dưới cái nhìn của bọn họ, chủ công tiếp nhận thế lực Sùng Châu và quận Hứa,5người bận rộn nhất chắc chắn là quan văn
Thế nhưng họ lại không biết rằng, tăng ca là hoạt động tập thể, chẳng ai có cửa trốn cả
Một lát sau, Khương Bồng Cơ nói với mọi người: “Nếu tạm thời không có ý kiến, vậy mọi người xem qua cái này một chút.”
Cô xua tay ra hiệu cho Uyển Nhi, Uyển Nhi nhận được mệnh lệnh thì mỉm cười đứng dậy, phát mấy quyển sách cho mọi người.
Thượng Quan Uyển không chỉ xử lý công việc phòng chính vụ bên nữ bộ, cô còn là nữ phu tử của thư viện Hoàn Châu.
Từ khi Tạ Khiêm dẫn Vạn Hiên từ Trung Chiếu chạy trốn đến Hoàn Châu, Khương Bồng Cơ liền bắt vị đại nho của4Trung Chiều này đến dạy vỡ lòng cho học sinh trong thư viện.
Vì thay thế công việc dạy học của Thượng Quan Uyển, cô đã kéo người trong nữ bộ của phòng chính vụ ra, để đối phương đến giảng bài cho học sinh nữ trong thư viện
Kết thúc thời gian nghỉ kết hôn, không chỉ có Lý Uân phải trở về làm việc, Thượng Quan Uyển cũng phải về phòng chính vụ làm trợ thủ cho Khương Bồng Cơ
Lý Uân tha thiết mong chờ nhìn vợ đi đến trước mặt mình, đưa cho mình một quyển sách được đóng cẩn thận bằng dây nhỏ
Anh đưa tay ra nhận lấy, lén lút dùng ngón tay sờ vào bàn tay mềm mại của Thượng Quan Uyển, tâm9trạng phơi phới
Đáng tiếc lại bị một cái vỗ của cô đập tỉnh
“Không đúng đắn.” Thượng Quan Uyển nhẹ giọng nói thầm, kẻ gian Lý Uân cảm thấy thật oan ức
Bỏ qua sự việc xen giữa này, Thượng Quan Uyển phát sách cho mọi người xong thì trở về chỗ cũ, ngồi ngay ngắn
Trình độ văn hóa của mọi người cao thấp không đồng đều, duy chỉ có Điển Dẩn là hoàn toàn mù chữ.
Anh ta nghiêng đầu hỏi Lý Uân: “Hán Mỹ, trên này viết gì vậy?” Lý Uân liếc qua quyển sách trong tay Điển Dần, nhìn lại quyển sách của mình, kinh ngạc phát hiện ra nội dung bên trong giống nhau như đúc! Cái gọi là giống như đúc không chỉ là nội dung bên trong, thậm chí ngay cả hình dạng to nhỏ, nét ngang nét dọc hay nét phẩy của mỗi một chữ đều giống nhau
Ngay cả anh còn phát hiện được vấn đề này, đừng nói đến các mưu sĩ vô cùng cẩn thận khác
Trong mấy người bọn họ, có vài người đã biết nguyên nhân từ sớm, ví dụ như Kỳ Quan Nhượng và Từ Kha, nhưng cũng có người lại mang đầy nghi hoặc
Khương Bồng Cơ nói: “Ta biết mọi người đang nghi hoặc điều gì, chuyện này sẽ nói sau.” Mọi người: “.” Biết chuyện gì là đáng hận nhất không? Chính là nói được nửa câu lại không chịu nói tiếp Mọi người chỉ có thể kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình, cẩn thận lật xem nội dung
bên trong
Từ chữ viết có thể thấy, đây là tác phẩm của chủ công bọn họ.
“Bắt đầu từ hôm nay đến ngày khai chiến với Bắc Cương, nội dung bên trong chính là những vấn đề khó mà chúng ta cần phải giải quyết trong mấy năm tới
Để mọi người có được nhận thức trực quan và rõ ràng hơn, ta liệt kê chúng theo các mục lớn và mục nhỏ.” Khương Bồng Cơ nói: “Ba mục lớn, một là thống trị, hai là đồn điền, ba là luyện binh
Chúng ta nói về mục thống trị" trước
Chư vị ở đây đều là nhân tài rường cột, thế nhưng mỗi người chỉ có một đôi tay, không phải ba đầu sáu tay
Nếu chỉ là một chỗ như Hoàn Châu, mọi người còn có thể thuần thục xử lý
Thế nhưng nếu thêm Sùng Châu và quận Hứa, vậy thì sẽ trở nên giật gấu vá vai, căn bản không làm nổi
Vì vậy ta muốn trưng cầu ý kiến của mọi người, có muốn chọn một thời cơ thích hợp mà tuyên bố lệnh chiếu hiền hay không.”
Trên mặt đám người Kỳ Quan Nhượng không có biểu hiện gì, thế nhưng trong lòng lại nhất trí nói.
Phát phát phát! Không phát lệnh chiếu hiền mời thêm nhân tài mới, đám “người già” như bọn họ sẽ chết trên đám công văn cho xem
Có điều thứ như lệnh chiêu hiền không phải muốn phát là có thể phát.
Nếu như nội dung trong lệnh chiếu hiền không hợp lòng người, vậy thì sĩ tử trong thiên hạ chưa chắc sẽ chịu nhận lệnh
Thế là, mọi người đẩy người có tài văn chương nhất ở đây là Phong Cẩn lên, trực tiếp ném phần trọng trách này lên người anh
Phong Cẩn âm thầm cười khổ, anh bước ra khỏi hàng hỏi cụ thể
Viết lệnh chiêu hiền, anh cũng chỉ là người cầm bút viết thay, tư tưởng trọng tâm vẫn phải do chủ công đưa ra
Khương Bồng Cơ suy nghĩ một chút, nói: “Không phân sang hèn, chỉ lấy người tài.”
Lời này vừa nói ra, cả phòng yên tĩnh.
Vẻ mặt của Phong Cẩn cũng cứng ngắc trong nháy mắt, có điều lại nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Chế độ tuyển người bây giờ, người được tuyển nhất định phải có xuất thân và gia thể cao quý, còn phải có các điều kiện bất di bất dịch là nhân nghĩa hiểu kính.
Ví dụ như chế độ kiểm tra đánh giá của Đông Khánh
Gia thế, đức hạnh, học thức thuộc về ba loại ở trên, vẻ ngoài, năng lực, tính tình thuộc ba loại ở dưới
Trong ba loại ở trên, gia thể và đức hạnh chiếm chín phần mười, học thức chỉ chiếm một phần mười.
Nói cách khác, lúc đầu thai phải trợn to hai mắt
Nếu đầu thai tốt, cho dù sau khi sinh ra bị thiểu năng thì cũng cao quý hơn về số học sinh nhà nghèo gấp mấy lần
Nếu hai người xếp chung với nhau, vậy thì triều đình sẽ ưu tiên chọn người trước chứ không phải người sau
Khương Bồng Cơ nhìn quanh một vòng, lạnh lùng hỏi: “Sao hả, các ngươi có dị nghị?” Thành viên nòng cốt của cô đã được trải qua sự sàng lọc nghiêm ngặt, ngoại trừ Phong Cẩn là cao phú soái, những người khác chỉ có “cao” và “soái” mà thôi
Dựa trên góc độ của sĩ tử nghèo mà nói, bọn họ không thể nào phản đối đề nghị của Khương Bồng Cơ được
Không phân sang hèn, chỉ lấy người tài..
Tám chữ ngắn gọn lại nói ra biết bao nhiêu sự chua xót của các sĩ tử nghèo chứ? Có rất nhiều sĩ tử nghèo không thiếu năng lực, chỉ thiếu xuất thân
Bọn họ ngay cả vé vào cửa để “cá chép hóa rồng” cũng không có
Vẻ mặt Phong Cần bình thản nói: “Cẩn không có dị nghị.”
Những người khác nhao nhao phụ họa.
“Ta nghĩ mọi người cũng sẽ không dị nghị.” Khương Đồng Cơ nói một câu thật lòng, cô nói: “Người có tài có thể giúp mọi người giảm nhẹ công việc, cùng nhau tiến lên
Người không có tài, vô tích sự chỉ tăng thêm gánh nặng cho mọi người
Mọi người cảm thấy lời này của ta có lý không?”
Mọi người: “...”
Từ góc độ này mà nói, đây quả thực chính là chân lý!