*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ngoài ba mươi nghìn tàng thư Hoàng Phủ Thừa tướng tự quyên tặng ra, còn lại đều là các cường hào sĩ tộc quyền tặng, Phong thị đã góp một trăm nghìn cuốn.
Sách là vật chết, người là vật sống.
Chính một trăm nghìn cuốn tàng thư này bảo vệ che chở cho Phong thị, khiến họ một lần nữa có được hơn hai trăm năm phồn vinh hưng thịnh.
Tác phong của Phong thị không giống những cường hào sĩ tộc khác
Nếu lấy ví dụ so sánh những cường hào sĩ tộc sở hữu binh mã là tráng hán cơ bụng tám múi thì Phong thị chính là thư sinh nho nhã nguy quan bác đai*.
* Nguy quan bác đai – “Wifi##” chỉ mũ cao và vạt áo rộng, đây là trang phục của sĩ phu cổ đại
Không chỉ3bề ngoài khác nhau, sức chiến đấu cũng không cùng một đẳng cấp
Nếu không phải vì nuôi dưỡng cực ít binh lính, Phong thị cũng không cần vì an nguy của quận Thượng Dương, cắn răng chắp tay nhường nó cho Khương Bồng Cơ.
Hôm nay Phong thị lại đối mặt với lựa chọn như vậy
“Liễu Hi muốn chúng ta quyển sách?”
Phong Khuê mơ hồ tức giận.
Không phải anh ta tiếc bảo vật của gia tộc, không muốn tặng sách, mà quan trọng là Liễu Hi có tư cách này không? Vương triều Đại Hạ lúc bấy giờ, Phong thị bằng lòng quyền tặng trăm nghìn cuốn sách và hưởng ứng lời kêu gọi của Hoàng Phủ Thừa tướng, càng suy xét vì tương lai lâu dài của gia tộc
Trăm nghìn cuốn sách đổi lấy hơn hai trăm năm0phồn vinh cường thịnh của Phong thị, đây là một cuộc mua bán rất có lợi
Vương triều Đại Hạ thống nhất Trung Nguyên, còn Liễu Hi hiện giờ mới chiếm được nửa số đất của Đông Khánh.
Hoàng Phủ Thừa tướng là trọng thần có địa vị cao nhất, quyền khuynh thiên hạ
So sánh hai người, hiện giờ Liễu Hi có chỗ nào bằng?
Nếu là quyền tặng cho Liễu Hi, làm phong phú Kim Lân Các, Phong thì có thể đạt được lợi ích gì?
Cách nghĩ này của Phong Khuê chính là cách nghĩ ban đầu của Phong Nhân.
Nhưng sau khi cơn giận tan biến, lão hồ ly này suy nghĩ cặn kẽ một hồi, ông cảm thấy việc mua bản này chưa hẳn không thể được.
“Hoài Chương, con cảm thấy biên giới Đông Khánh ngoài Liễu Hi, còn5ai có thể ngăn cản được tai họa từ Bắc Cương?”
Phong Khuê nghe vậy thì yên lặng, hồi lâu mới nói: “Ngoài nàng ra chỉ có Liễu Xa.” Phong Nhân nói: “Mấy ngày trước nhận được tin tức, con cáo giá Liễu Xa kia chọn từ chức về ở ẩn, ông ta đã giao toàn bộ Sùng Châu và quận Hứa cho Liễu Hi.”
Phong Khuê lần này không nói
“Với khí hậu và tiềm lực của Bắc Cương, tuy có dịch ngựa kéo chân nhưng không quả ba, năm năm, chắc chắn đã có thể khôi phục sinh sôi, một lần nữa điều binh đánh Đồng Khánh
Con xem tình thể bây giờ đi, hoàng thất kéo dài hơi tàn, những chư hầu khác giữ binh tự bảo vệ bản thân, chia nhau chiếm cứ một phương
Nếu Bắc Cương nhân4cơ hội đánh chiếm, bên trong tiềm ẩn nội chiến, bên ngoài có họa xâm lăng, còn có ai có thể ngăn cản kỵ binh Bắc Cương? Phong thị đời đời kiếp kiếp cắm rễ ở quận Thượng Dương, nếu Bắc Cương đánh tới, Phong thì cũng khó mà bảo toàn
Trừ phi cả nhà di chuyển, chạy nạn đến nơi khác.” Nói tới đây, trong lời nói nhiều thêm mấy phần thể lương.
Giờ đây thiên hạ đại loạn, khắp nơi đều giao chiến.
Chạy khỏi quận Thượng Dương, họ có thể đi đâu? Sau khi so sánh, đến nay Liễu Hi đã quản lý Hoàn Châu ngay ngắn rõ ràng, trở thành thiên đường an bình hiếm có ở Đông Khánh, Chi bằng Phong thị lấy lòng nàng, giúp nàng một tay thì có sao? Phong Khuê hiểu ý9của phụ thân, sắc mặt anh ta thay đổi: “Phụ thân muốn giúp Liễu Hi...” “Cũng không phải là vậy!”
Phong Nhân thực sự chưa muốn đầu quân vào hàng ngũ nào trong thời điểm hiện tại
Loại quyết định liên quan tới sinh tử tồn vong của cả gia tộc sao ông có thể quyết định qua loa “Vậy ý của phụ thân là?” Phong Nhân nói: “Chẳng qua là lấy lòng một chút thôi.” Lấy lòng không hề có nghĩa là đầu quân.
Cân nhắc kĩ mà nói thì Phong thị và Khương Bồng Cơ có chung lợi ích
Thể lực của Khương Đồng Cơ phát triển càng mạnh, an toàn trên dưới tộc Phong thì cũng càng được bảo đảm
Chưa kể Phong Cẩn còn là tâm phúc Khương Bồng Cơ tín nhiệm, có quan hệ như vậy, tự nhiên hai bên cũng được xem là đồng minh.
“Vi phụ muốn mang mười nghìn cuốn tàng thư tới tìm Liễu Hi trước.” Nói xong, Phong Nhân dùng ngón tay chỉ bộ tài liệu giảng dạy vỡ lòng kia: “Những cuốn sách này rất thích hợp cho trẻ nhỏ vỡ lòng
Ngôn ngữ nhìn thì đơn giản, nhưng thật ra ẩn chứa rất nhiều đạo lý
Nếu có thể thực hiện được hoàn toàn, có lẽ thật sự có thể mở mang dân trí.”
Phong thị không phải không
có dã tâm những dã tâm của họ không giống những gia tộc khác.
Là thể gia ngàn năm hiếm có, mục tiêu của họ chỉ có một: duy trì gia tộc
Khi những thể gia ngang ngược khác liều mạng thu thập của cải, chèn ép dân chúng, vơ vét trấn bảo
Phong thị giữ vững tổ chế, không tranh không đoạt, không dính líu đến binh quyền, không gây thù chuốc oán khắp nơi, không lừa gạt, cưỡng đoạt gây ra oán hận trong lòng dân, một lòng trông coi tài sản văn hóa tổ tiên tích lũy.
Trước khi vương triều Đại Hạ thành lập, từng có mấy trăm năm loạn thể mười sáu nước.
Khi đó bao nhiêu gia tộc hiển hách bị tiêu diệt? Duy chỉ có Phong thị ở Thượng Dương dù cho quận Thượng Dương đã mấy lần đổi chủ, nhưng họ vẫn sừng sững không ngã
Truy tìm nguồn gốc, thể gia ngàn năm cổ xưa và nhà giàu mới nổi, hai bên từ tư tưởng trình độ đã khác nhau
Phong Nhân nói: “Vi phụ đi xem một chút, chuyện tốt như vậy nếu bỏ lỡ thì đáng tiếc”
Không nói cái khác, chỉ riêng bộ sách trước mắt này cũng đủ để đẩy Trình Thừa tới hàng ngũ danh sĩ đứng đầu
Trước khi nó xuất hiện, có mấy người từng nghe tục danh của Trình Thừa? Bánh ngọt cũng chỉ lớn như vậy, nói thế nào thì Phong thì cũng phải gắp hai miếng.
Nếu như Liễu Hi là người thắng cuối cùng, khoản đầu tư này tuyệt đối là lựa chọn chính xác nhất trong đời Phong Nhân
Cùng lúc đó, không ít danh sĩ ở Đông Khánh cũng đã nhận được bộ tài liệu giảng dạy vỡ lòng này
Có những người khịt mũi coi thường nhưng khi nhìn thấy tục danh trên trang bìa, nội tâm cũng chua chát.
Có những người rất kinh ngạc, vừa hận không thể ngày ngày bên những cuốn sách này đi ngủ cùng, vừa vận dụng mạng lưới giao thiệp hỏi thăm tin tức của đám người Liễu Hi.
Đề tài bàn tán nhiều hơn, độ nổi tiếng cũng tăng theo đó, tục danh của đám người Trình Thừa thường xuyên xuất hiện trong các buổi tụ họp của đám danh sĩ lớn nhỏ.
Trong một đêm vang danh thiên hạ
Dư luận ồn ào một hồi, một tin tức nặng ký khác hung hăng đập xuống.
Soạn sách giúp người! Đây là ước mơ của bao nhiêu người có học? Đây còn là đường tắt cho vô số danh sĩ quảng cáo thêm cho danh tiếng của mình! Cổ đại cũng không phải là hiện đại, tiêu phí khoảng chục nghìn nhân dân tệ là có thể tự xuất bản sách, cổ đại muốn xuất bản sách, gia tài bạc triệu cũng không gánh được
Độ nổi tiếng của Khương Bồng Cơ đã rất cao, lúc này lại tuôn ra tin tức đột ngột như vậy, nhân tài đều sinh lòng hướng tới Hoàn Châu.
Chuyện này chưa dừng lại ở đó.
Khi tin tức Hoàn Châu tự bỏ tiền xây lại Kim Lân Các truyền ra, không ít quý tộc thế gia thờ ơ chế giễu, con em nhà nghèo lại kích động khó mà kiềm chế.
Khương Bổng Cơ biết động thái này sẽ chiêu dụ được không ít nhân tài cho cô nhưng chưa bao giờ nghĩ tới cô sẽ câu được con cá lớn như vậy.
Đó đã không phải là cá sông, rõ ràng là cá voi! “Học sinh ra mắt tiên sinh.”
Nghe thấy bên ngoài truyền tin có cố nhân viếng thăm, Khương Bổng Cơ còn bối rối một lúc, nhanh chóng phái người mời đến sảnh chính.
Thấy người tới, dù Khương Bồng Cơ là người có định lực mạnh mẽ thì cô cũng không nhịn được mà kinh ngạc một lúc
Lấy lại tinh thần, cô vội vàng hành lễ
Uyên Kính tiên sinh tinh thần khỏe mạnh cười đỡ cô dậy, ôn hòa nói: “Lúc này không giống trước kia, Liễu Châu mục quá khách sáo rồi.” “Một ngày là thầy, cả đời là cha
Học sinh hành lễ với tiên sinh vốn là điều nên làm.” Khương Bồng Cơ nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, dư âm trong lòng chưa ngừng lại.
Cô chưa từng nghĩ tới mình có thể câu được con cá lớn Uyên Kính này.
Không phải người này không muốn nhúng tay vào tranh đấu của chư hầu, một lòng chỉ muốn trông coi thư viện, dạy học thật tốt sao?
Hôm nay lại xuất hiện trước mặt cô, cô có thể không bất ngờ sao?
Kinh hỉ!
Bất ngờ!
Kích thích!