*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Liễu Chiêu run lẩy bẩy đưa cây bội kiếm trong tay mình cho Khương Bồng Cơ
Đừng thấy Liễu Chiêu nói dũng cảm như vậy, nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể thấy được hai chân của cậu đang run rẩy, lại nghe tiếng nói run sợ ngập ngừng kia là biết ngay là cậu sợ như thế nào
Khương Bồng Cơ rũ mắt nhìn ngón tay đang run rẩy của Liễu Chiêu, cô giơ tay nhận lấy kiểm.
Liễu Chiêu mang vẻ mặt hùng hồn chuẩn bị hy sinh, chỉ còn thiếu việc khắc hai chữ to “tới đi” lên mặt! Khương Bồng Cơ giơ kiếm lên, mũi kiếm từ ống tay áo của Liễu Chiều chuyển đến ngực, hơi dừng lại một chút rồi chuyển đến cổ của cậu, sau đó lại lướt lên gò má
Cảm nhận được thân kiếm lạnh lẽo đang dán vào mặt mình, Liễu Chiêu căng3thẳng nuốt một ngụm nước bọt.
Một lát sau cậu vẫn chưa thấy đau đớn như dự kiến.
Chẳng biết lúc nào, cậu cảm thấy da đầu mình thả lỏng ra, mái tóc dài vốn đang cột gọn gàng lại mất đi sự ràng buộc, rơi xuống như thác nước
Liễu Chiêu kinh ngạc mở mắt ra, giơ tay cầm sợi tóc đã buông xuống hai vai, mờ mịt nói: “A tỷ?” Khương Bồng Cơ cười nói: “Nhìn dáng vẻ sợ đau của đệ kìa, không ức hiếp đệ nữa, cất kiếm cho cẩn thận.” Dứt lời, tay cô kéo ra một đường kiếm như hình hoa, sau đó ném bội kiếm vào trong vỏ kiếm bên hông Liễu Chiêu một cách chính xác, khiến đối phương bị dọa đến mức cứng người
Lúc nãy lỡ như ném sai, không chừng một quả thận của đệ đệ tỷ sẽ mất luôn..
Thật là tỷ0tỷ ruột mà! Liễu Chiêu vội vàng bò dậy từ dưới đất, nhìn thấy hoa phục trên người Khương Bồng Cơ đã bị máu tươi nhuộm ướt, bây giờ vẫn có máu đang chảy ra
Cậu chỉ nhìn thôi mà còn thấy đau, thật sự không biết đối phương có tâm trạng gì mà ra tay với bản thân mình tàn nhẫn như vậy? Ba vết thương vừa dài vừa sâu, máu tươi ồ ạt chảy ra, theo tốc độ chảy này, ắt hẳn sẽ chảy hết máu mà chết? “A tỷ, tỷ tìm một lang trung nào đó đến xem rồi băng vết thương lại đi?” Liễu Chiêu thuận miệng nói lời quan tâm.
Khương Đồng Cơ giơ tay xé vài miếng vải trên tay áo của cậu, gọn gàng nhanh chóng bó vết thương lại
“Không cần, đệ đến xem phụ thân trước đi, ta còn bận xử lý chuyện5bên ngoài.”
Liễu Chiêu nhìn tay áo của mình, gần như sắp khóc không ra nước mắt.
Đối với một người con cháu quý tộc thích hưởng thụ như cậu mà nói, quần áo chính là vẻ ngoài quý giá nhất của bọn họ
Bộ hoa phục này của Liễu Chiêu chỉ mới may mấy ngày trước thôi, vừa may xong thì cậu đã vô cùng thích rồi.
Vất vả lắm mới mặc một lần, cậu còn chưa mặc đủ đã bị tỷ tỷ ruột làm hư, cậu có thể không đau lòng sao? Có điều, bây giờ không phải là lúc đau lòng vì quần áo
Liễu Chiêu nghe thấy lời của Khương Bồng Cơ, cậu vội vã xé hai miếng vải từ tay áo, sau đó đi đến bên cạnh Liễu Xa, băng bó vết thương cho ông
So với sự gọn gàng nhanh chóng của Khương Bổng Cơ, Liễu Chiêu có thể4nói là tay chân vụng về, không chỉ không cầm máu được mà còn làm cho vết thương của Liễu Xa tệ hơn
Trong lòng Liễu Chiểu biết mình đã làm hỏng việc, cậu thấp thỏm bất an quỳ gối bên cạnh Liễu Xa, nhìn đối phương tự xử lý vết thương
“Cố gắng học a tỷ của con
Nếu con có được ba phần bản lĩnh của nó, cha cũng không cần lo lắng đến tiền đồ tương lai của con nữa.”
Bởi vì mất máu khá nhiều, gò má của Liễu Xa có vẻ trắng xanh, trên trán còn đổ đầy mồ hôi
Liễu Chiêu ngoan ngoãn nghe lời, không dám ngỗ nghịch với Liễu Xa.
“Con trai xin nghe, tất nhiên sẽ khiêm tốn học tập a tỷ.”
Tuy hại người là quan hệ cha con nhưng bao nhiêu năm qua, Liễu Chiều chỉ nhìn thấy đối phương mấy lần, không phải là9cách một bức tường, một hòn non bộ, một cánh cửa sổ thì chính là cách nhau một biển người
Lần nào cũng chỉ có thể nhìn từ xa
Bọn họ ít tiếp xúc với nhau, tình cảm đương nhiên cũng hời hợt
Bởi vì Liễu Xa cao không thể với, thế nên trời sinh Liễu Chiêu đã có sự sợ hãi đối với ông
Đối diện với Khương Bồng Cơ, cậu còn có thể ra vẻ đáng thương
Đối diện với Liễu Xa, nếu cậu dám ra vẻ đáng thương, chắc lớp da này sẽ bị đối phương trực tiếp lột ra.
Khương Bồng Cơ bước ra khỏi cửa phòng, đụng phải Kỳ Quan Nhượng và Phong Chân đang mang sắc mặt vui mừng
Có điều, vẻ vui mừng trên mặt bọn họ không duy trì được lâu, vừa nhìn thấy một nửa quần áo của Khương Bồng Cơ bị máu tươi nhuộm ướt, vẻ mặt của hai người họ dồn dập thay đổi
Nếu như trong tình huống bình thường, khi Khương Bồng Cơ xuất hiện trước mặt bọn họ với hình ảnh như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ không hoài nghi máu này là của cô.
Bây giờ bọn họ lại dám khẳng định máu này là máu
của chủ công nhà bọn họ
“Chủ công, ngài cần gì phải tự mình hại mình như vậy?” Phong Chân nhanh chân bước lên, vẻ ung dung trên mặt bị sự nghiêm nghị thay thế
Anh ta không kìm lòng được mà nhớ đến Vệ Từ đang ở kinh thành, nếu như người kia nhìn thấy, không biết sẽ có phản ứng gì
Khương Đồng Cơ không để ý mà nói: “Chỉ là vài vết cắt thôi, không phải cụt tay gãy chân, lo lắng như thể làm gì?” Phong Chân nghẹn lời một lúc, cảm thấy toàn bộ sự quan tâm của mình đều đã bị ném hết cho chó ăn
Sao anh ta lại đụng phải một chủ công cứ thích tìm đường chết như thế chứ?
Phong Chân nói: “Quân tử phải rời xa chỗ nguy hiểm, chủ công lại càng không nên đặt mình trong tình thế nguy hiểm.” Ngược lại, Kỳ Quan Nhượng phát hiện ra thứ khác, trong ánh mắt hiện vài phần lo lắng
Khương Bồng Cơ vừa đi ra ngoài phủ vừa nói: “Ba vết thương thôi, dù sao cũng tốt hơn là sau này không còn mạng.”
Kỳ Quan Nhượng quay đầu nhìn về phía phòng khách, liên tục có người nâng cáng cứu thương ra, không ngừng có những giọt máu sền sệt nhỏ xuống.
“Chủ công, ngài.” Kỳ Quan Nhượng hít sâu một hơi, vậy là chủ công của mình đã giết sạch những người cầm đầu của các thể gia Sùng Châu
Dựa theo kế hoạch ban đầu của bọn họ, chủ yếu là làm kinh sợ thôi, không ngờ chủ công lại ra tay tàn nhẫn
Khương Đồng Cơ nói: “Giết thì giết, chướng ngại vật vô dụng như thế này, chỉ đá văng thôi đã là lợi cho bọn họ quá rồi, phải nghiền nát mới đúng!”
Chỉ đá chướng ngại vật sang một bên, đối với các chướng ngại vật mà nói, sự trừng phạt này quá nhẹ
Không chừng vào một ngày nào đó, những chướng ngại vật này sẽ tiếp tục xuất hiện trên con đường cô phải đi qua
Dưới cái nhìn của Khương Bồng Cơ, so với việc lãng phí thời gian đẩy chúng ra, chi bằng nghiền thành bụi phấn ngay từ đầu thì hơn
Giờ phút này, tính cách giết chóc tiềm tàng trong người Khương Bồng Cơ đã được thể hiện rõ ràng
Không giống với sát ý nồng nặc trên chiến trường, bây giờ cô chỉ là một người lãnh đạo gan dạ quả quyết, không cần bản thân xử lý, cô đã sắp xếp mỗi một bước, bước nào cũng có thể khiến cho người ta cảm nhận được ý chí kiên định vững chắc trong lòng cô.
Kẻ chặn đường, giết không tha! Kỳ Quan Nhượng và Phong Chân theo sau Khương Bồng Cơ liếc mắt nhìn nhau, hai người họ đều nhìn ra được một thứ gì đó từ trong mắt đối phương
Có trách thì chỉ trách ngày thường chủ công mê hoặc quá, cô không chỉ có thể hoà mình với thuộc hạ, thậm chí còn có thể chúc mừng và cùng vui với bách tính, không hề làm giá chút nào.
Lúc này, Lý Vân đã thu dọn hết tất cả binh mã mà boss của các thể gia mang đến, sau đó báo cáo lại cho Khương Đồng Cơ.
Lý Uân vừa hay nghe thấy lời bọn họ, trong lòng hiện lên một chút lo lắng, anh nói: “Những người chủ công giết đều là người quản lý của các thế gia trong Sùng Châu, nếu không có lời giải thích hợp lý, sợ rằng bọn họ sẽ không chịu để yên
Nếu như bọn họ rêu rao khắp nơi là chủ công lạm sát...”
Phong Chân ở bên cạnh nghe vậy, cười không nói
Tại sao Khương Bồng Cơ phải tự mình hại mình? Còn không phải là vì muốn có một lý do chính đáng để giết những người kia sao?
Nếu bọn họ đã dám khuyến khích chủ công đối xử cứng rắn với thế gia Sùng Châu, đánh cho đối phương không kịp trở tay, vậy đương nhiên sẽ có kế hoạch chu đáo.
Kỳ Quan Nhượng hiểu khá rõ công việc trong Sùng Châu, anh ta cười khẩy nói: “Chuyện này không cần lo lắng, chúng ta đã bao vây hết mọi phủ đệ
Bây giờ cái cần làm là đánh đòn phủ đầu, khiến bọn họ không còn lại gì để nói
Chỉ cần chứng thực tội danh thông đồng với quý tộc Bắc Cương của bọn họ, đừng nói là giết một hai người, cho dù diệt cả tộc bọn họ, sĩ tử trong thiên hạ cũng không dám chỉ trích chủ công nửa lời.”
Tội danh thông đồng này, không cần bọn họ phải nhọc lòng bịa đặt, những thể gia này đã dâng lên bằng hai tay, lại còn là bằng chứng không thể chối cãi!