Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Đoán đâu trúng đó (5)


trước sau

Khương Bồng Cơ liếm liếm bờ môi khô nẻ, “Cơ mà, gã này là dân Hà Gian, bên ngoài cũng có mấy tên thổ phỉ là dân Hà Gian, may mắn một chút kiểu gì cũng có thể là cùng thôn ấy chứ. Vật họp theo loài, ngưu tầm ngưu mã tầm mã... với cái giao thông rách nát đến đau trứng của cái thế giới này, cho dù có là vào rừng làm cướp thì hơn phân nửa cũng là cùng thôn hoặc là đến từ các thôn lân cận quanh quanh đây... khả năng rất lớn, mày có tin không?”

Cô chỉ đang cố tình dẫn dắt sai mà thôi, để gã Nhị đương gia tập trung tìm kiếm hung thủ trong phạm vi những tên côn đồ cùng thôn, hơn nữa còn tin sái cổ những gì cô nói. Đến lúc gã đi kiểm chứng rồi dẫn đến xung đột, một đám ngu si tính tình nóng như lửa còn không biến thành hỗn chiến được à? Từ đầu đến cuối cô không hề nói là hung thủ ở trong cái trại này, cho dù có tự quay sang giết nhau đi chăng nữa thì cũng có liên quan gì đến cô đâu?

“Đúng rồi, mày cứ từ từ đã, đừng đi vội...” Khương Bồng Cơ ngồi dậy, ngăn gã Nhị đương gia đang muốn đi ra ngoài kiểm chứng sự thật lại.

“Để các cô nương yêu kiều như hoa như ngọc ở ngoài đó tao không yên tâm, thế nên tao không nói chuyện riêng với Tứ đương gia nữa, mày ra ngoài chuyển lời cho hắn giùm.”

Nói rồi, Khương Bồng Cơ kể ra một đống thổ phỉ.

Đương nhiên không phải kể tên, mà là miêu tả lại đặc điểm đặc thù trên cơ thể của đối phương, vô cùng dễ hình dung và dễ nhớ.

“... cuối cùng... đừng quên thêm cả mày vào nhé.” Khương Bồng Cơ cười một cái, Nhị đương gia bỗng dưng giật thót, “Còn về phần mày có chuyển đúng như những gì tao nói hay không, tao không xen vào.”

Cô dùng thái độ này để tỏ rõ mình không hề khiến bọn chúng tự giết lẫn nhau, chỉ là đang nói sự thật mà thôi. Nếu không phải là như thế thì cô đã gọi thẳng Tứ đương gia đến đây rồi kể tất tật cái đám thổ phỉ đã “chấm mút” vợ hắn ra, cả cái trại này không loạn cào cào lên mới lạ.

Trừ điều đó ra cô còn một mục đích nữa, đó chính là gia tăng sự tin tưởng của gã Nhị đương gia với những gì cô nói.

Lúc nghe Khương Bồng Cơ kể danh sách kia mà không có nhắc tới gã, Nhị đương gia còn thầm cảm thấy may mắn, nhưng cuối cùng lại bị chỉ mặt điểm danh, mặt gã ta tức khắc đen sì. Chẳng lẽ lúc gã ta đang “hành sự” với vợ lão Tứ, con nha đầu trước mặt cũng đứng bên cạnh xem chắc?

Mọi sự đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông... một khi thời cơ đến thì có thể chuẩn bị thu lưới được rồi.

Khương Bồng Cơ bước ra khỏi hậu đường, Ngụy Tĩnh Nhàn và Thượng Quan Uyển liền nhanh chân bước đến, thấy vẻ mặt cô vẫn bình thường như trước mới thở nhẹ một hơi.

“Ta không sao, cái đám đó bây giờ có lẽ đang tính sổ với nhau đấy, tạm thời không rảnh để ý đến chúng ta đâu.”

Lũ thổ phỉ trong phòng này đã đi hết cả, có lẽ là đi tính sổ với nhau rồi, nhưng mà ngoài cửa vẫn còn mấy tên thổ phỉ đang đứng canh chừng.

“Tên đó nói rằng hắn ta sẽ giữ lời hứa thả chúng ta đi...” Thượng Quan Uyển ấm ức ôm lấy Khương Bồng Cơ, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy thất vọng, “Nhưng mà, bây giờ lại phái bao nhiêu người như thế canh chừng chúng ta, căn bản là hắn ta muốn bội ước... Lan Đình ca ca, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?”

Từ khi biết Liễu Lan Đình không phải là ca ca mà là tỷ tỷ, cô nhóc cảm thấy có hành động thân mật hơn một chút cũng chẳng có vấn đề gì. Trước đây cô nhóc đã rất thích Liễu Lan Đình rồi, cũng hy vọng mình có một người huynh trưởng ôn hòa như thế này, lúc nào cũng bảo vệ mình, không giống như đám thứ huynh, thứ đệ ngoài mặt thì giả vờ hòa thuận, bên trong thì miệng lưỡi cay nghiệt. So sánh ra thì ấn tượng của Liễu Lan Đình trong lòng Thượng Quan Uyển rất tốt. Nhưng Liễu Lan Đình và Ngụy Tĩnh Nhàn có hôn ước, lại đối với những quý nữ khác đều lạnh nhạt, xa cách, cho nên cô nhóc từng buồn rầu, rầu rĩ rất lâu.

Đừng nhìn Thượng Quan Uyển còn nhỏ nhưng tâm tư cô nhóc này rất tinh tế, lanh lợi lắm. Liễu Lan Đình và Ngụy Tĩnh Nhàn có hôn ước, nếu như cô nhóc có cố mà sán vào, không cần biết cô nhóc coi Liễu Lan Đình là huynh trưởng hay là gì, người khác nhìn vào đều sẽ nói ra nói vào.

Nhưng bây giờ tốt rồi, ca ca biến thành tỷ tỷ, cô nhóc có làm nũng thế nào đều được.

Chẳng lẽ đám nha hoàn bà tử lắm mồm nhìn thấy hai tiểu cô nương như hoa như ngọc ôm nhau còn có thể nói bậy nói bạ được nữa à?

Thượng Quan Uyển ở nhà được sủng ái yêu chiều như thế ngoại trừ việc cô nhóc là đích nữ duy nhất ra thì còn là do cô nhóc này rất thích làm nũng với trưởng bối trong nhà, so với những người khúm na khúm núm, hành vi cử chỉ đều giống nhau thì đương nhiên đặc biệt hơn. Giống như hạt dẻ cười vậy, luôn luôn có thể khiến trưởng bối trong nhà vui vẻ mặt mũi hồng hào, nụ cười không ngớt.

Ngụy Tĩnh Nhàn nhìn thấy Thượng Quan
Uyển như vậy thì trợn tròn mắt.

Đừng nói đến chuyện Liễu Lan Đình có hôn ước với cô, hai người này lôi lôi kéo kéo thế này còn ra cái thể thống gì nữa?

Nhưng mà, nhìn thấy nụ cười yêu chiều nơi khóe miệng cong cong của Khương Bồng Cơ, bao nhiêu thứ muốn nói lại lộn trở vào trong bụng, nghẹn đến mức tức cả ngực.

Liễu Lan Đình là nữ đấy! Là nữ! Là nữ!

“Vốn dĩ đã chẳng mong chờ bọn họ có thể giữ lời, Uyển Nhi, sao muội có thể cho rằng cái phường ăn cướp hung ác tàn bạo đó có thể có được phong độ của một quân tử chứ?”

Khương Bồng Cơ bắt chước kiểu ăn nói thường ngày của Liễu Lan Đình, sau đó dần dần thêm vào phong cách của chính mình, “Chẳng qua chỉ là để kéo dài thời gian mà thôi.”

“Nhưng mà...” Thượng Quan Uyển vội đưa hai tay bịt miệng, chỉ sợ mình nói ra lại khiến bọn thổ phỉ ở bên ngoài nghe được, cô nhóc đè thấp giọng lo lắng nói: “Nhưng mà, nhưng mà... đám cướp đó vẫn chưa từ bỏ ý đồ thì chúng ta vẫn còn nguy hiểm...”

Khương Bồng Cơ giơ tay lên véo cái mã bầu bĩnh của cô nhóc, “Ai bảo thế? Rất nhanh thôi, Lan Đình ca ca sẽ đưa muội ra ngoài.”

Gương mặt trái xoan bầu bĩnh căng mịn, cảm giác lúc sờ vào quả thật thích không tả được.

Khương Bồng Cơ thuận tay rút cây trâm ngọc trên búi tóc của cô nhóc xuống, “Cho ca ca mượn cây trâm này của muội.”

Gương mặt xinh xắn của Thượng Quan Uyển đỏ bừng lên, có chút hờn dỗi chạy đến nấp sau lưng Ngụy Tĩnh Nhàn, “Lan Đình ca ca không che giấu, để lộ cái đuôi cáo ra rồi kìa.”

Khương Bồng Cơ cười cười khoanh tay trước ngực, đầu lưỡi liếm liếm lợi sau răng hàm, nụ cười lập tức tràn ngập vẻ tà mị và có chút hư hỏng.

“Con nhóc nhà muội dám chế nhạo ta, thế thì ta không đưa muội ra ngoài nữa, nhưng mà... Tĩnh Nhi thì chắc chắn phải đưa đi rồi.”

Tự dưng không làm gì cũng bị lôi ra chòng ghẹo khiến Ngụy Tĩnh Nhàn vừa xấu hổ vừa bực mình, nhưng Khương Bồng Cơ lại vẫn nhơn nhơn như trước. Cuối cùng cô chỉ đành căm tức lườm Khương Bồng Cơ một cái, cảnh cáo cô nàng không được nói lung tung, nhưng người ngoài trông vào thì lại có cảm giác ánh mắt này nhìn kiểu gì cũng giống như là đang thẹn thùng.

Nếu như người bị lườm mà là đàn ông thì kiểu gì xương cốt cũng mềm nhũn.

Hay nói cách khác, ở đây vẫn còn một người xương cốt đang nhũn hết cả ra. Nhưng mà đó không phải là thổ phỉ, mà là vị khán giả đang âm thầm xem livestream. Làm một khán giả không có chút cảm giác tồn tại nào, [Kẻ Đột Nhập Đen Đủi] lặng lẽ khen thưởng 520 cái kẹo que, khí thế bừng bừng thể hiện sự tồn tại của mình.

[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: (*/ω*) cô nhóc loli đó moe quá đi mất, vừa nãy tí nữa thì ngã khỏi bàn máy tính rồi...

520 cái kẹo que?

Cái quỷ gì vậy?

Khương Bồng Cơ âm thầm nhíu mày, chọc chọc hệ thống đang giả chết: “Đó là cái thứ gì vậy?”

Rõ ràng giọng của hệ thống là cái giọng điện tử cứng nhắc, lại nói với tốc độ nói tương đối nhanh... nhưng mà Khương Bồng Cơ lại cảm giác được sự vui sướng và kích động của nó. Kích động đến mức nói năng lộn xộn: “Khen thưởng! Đây là lần khen thưởng đầu tiên trong đời cô đó! Nhớ phải cảm ơn khán giả lão gia khen thưởng đó nha...”

Một vị khán giả mới được một điểm tích lũy, mà mỗi ngày chỉ được tính có một lần.

Hay nói theo cách khác, một vị khán giả cho dù có ra vào kênh livestream bao nhiêu lần trong một ngày thì chỉ vẫn tính là một điểm. Nhưng khen thưởng thì khác, một cái kẹo que tương đương với 0.1 tệ đơn vị tiền của hệ thống livestream, có thể mang đến 0.1 điểm tích lũy khán giả!

520 cây kẹo que liền tương đương với 52 điểm tích lũy người xem!

Khương Bồng Cơ được chia một nửa, một nửa còn lại là của nó nha!

“Cám ơn khen thưởng?” Khương Bồng Cơ khẽ nhướng mày, đáp trả chẳng chút khách khí: “Mày không bị nhiễm virus đấy chứ?”

“Ơ thì... đây là... vấn đề lịch sự mà...”

Hệ thống nghĩ đến biểu hiện hung tàn trước đó của Khương Bồng Cơ, nó có hơi hơi hối hận... vị ký chủ hiện tại của nó là một người rất có chủ kiến.

Chẳng hề khách khí vạch trần hệ thống, Khương Bồng Cơ trợn mắt trắng dã, “Nhưng tao lại chỉ nghe được cái sự nịnh nọt của mày đấy.”

Cuộc trả treo của cô và hệ thống diễn ra trong âm thầm, đương nhiên là vị khán giả kia không biết.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện