*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bốn bộ lạc Nam Man chỉ biết cướp bóc chứ không biết cai quản, chúng chiếm đóng một vùng, cướp bóc giết người trắng trợn
Lúc tới hai bàn tay trắng, khi về eo treo vạn xấu
Trên lưng ngựa treo vô số đầu người và những người phụ nữ không ngừng than khóc
Đầu người là bằng chứng cho sức mạnh ghê gớm của chúng, phụ nữ là chiến lợi phẩm để chúng trút hết dục vọng, tỏ vẻ oai phong
An Thôi trăn trở lưu lạc đến Đông Khánh, sau nhiều lần ngấm ngầm tính toán mới chuẩn bị được sáu nghìn binh mã
Vốn tưởng rằng như thể là khá mạnh rồi, hắn lại không ngờ tình hình ở Nam Thịnh còn tồi tệ hơn lúc hắn rời đi rất nhiều
Chư hầu thế gia và người dân bình thường đều không chịu3nổi sự tàn ác của bọn Nam Man nên đã dồn dập đứng lên khởi nghĩa
Nếu như dốc lòng đối phó với bên ngoài thì có lẽ Nam Thịnh còn được cứu, thế nhưng ngoại xâm lo chưa xong thì bên trong nội chiến đã bùng nổ
An Thổi đem sáu nghìn binh mẽ và đầy đủ lương thực đến tiếp viện cho Giang Châu ở Nam Thịnh
Hắn vốn là người Giang Châu Nam Thịnh, đây không chỉ là quê hương của hắn mà còn là nơi tập trung mạng lưới quan hệ của An thị
Nếu mở rộng ở Giang Châu, hắn không chỉ có thể mượn sự trợ giúp của những người thuộc An thị còn sót lại mà thậm chí còn có thể nhận được sự giúp đỡ của những người thân thiết trước đây
Lúc đầu, An Thôi phát1triển cũng không tệ
Hắn đã thu hút được rất nhiều binh sĩ dựa vào giáo lý của Hồng Liên Giáo sau khi đã được thay hình đổi dạng, mở rộng quy mô đội quân của mình
Nhưng mà hắn nhanh chóng gặp phải khó khăn
Vì lần gặp phải trắc trở này mà An Thôi đã mất đi một nửa gia sản, hắn chỉ còn lại ba nghìn binh sĩ đầy thương tích
Ở Giang Châu, ngoại trừ An Thôi ra còn có thể lực của hai thế gia và một nhóm dân binh khác
An Thôi đã lựa chọn hợp tác với một gia tộc có quan hệ tốt với An thị, nhưng không ngờ đối phương cũng có dã tâm
Mặc dù An Thôi rất thông minh, nhưng hắn lại không giỏi việc bày mưu tính kế, vì vậy hắn đã bị đối3phương gài bẫy lúc nào không hay.
An Thôi, An Đa Hỉ.
Người tên Thôi luôn lo lắng.
Trưởng bối đã đặt tên tự của An Thôi là “Đa Hỉ”, nghe hơi tầm thường nhưng lại chứa đầy chúc phúc
Ai ngờ cuộc đời của người này định trước sẽ long đong
Kiếp trước hắn vất vả hơn mười năm, cuối cùng dốc hết sức xin Từ Vệ xuống núi giúp đỡ, có tài nhưng thành danh muộn và rồi lấy được nửa đất nước Nam Thịnh.
Bây giờ hắn còn lâu mới có tương lai như vậy, nhưng cũng không thoát khỏi cảnh khó khăn liên miên
Mặc dù hắn là người Nam Thịnh, nhưng binh lính mà hắn mang đến đều là người Đông Khánh
Trong mắt các thế lực chư hầu ở Nam Thịnh, An Thôi không đi theo con đường chính nghĩa, kẻ ngoại3lai mà cũng muốn tranh giành đất nước với họ? Không phải giả bộ qua loa lấy lệ thì là có ý nghĩ mượn dao giết người, họ chỉ coi An Thôi như cái cán thương mà thôi
Lúc đầu, An Thôi vẫn không nhận ra được điểm này, đến lúc mất đi một nửa binh sĩ thì hắn mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.
An Thôi của bây giờ mới vừa qua tuổi thành gia lập thất, vẫn có thể chịu được đả kích như vậy, chỉ là không khỏi rưng rưng nước mắt.
Nhưng nhờ đả kích này hắn cũng ý thức được điểm yếu của bản thân
Hắn không giỏi mưu kế như người khác, bên cạnh cũng không có mưu sĩ giúp hắn tính toán vạch ra kế hoạch
Mấy huynh đệ kết nghĩa đều là những người hành động theo cảm9tính.
Một nhóm người như vậy rất dễ bị người khác lợi dụng, chỉ cần gây xích mích một chút là có thể làm hỏng chuyện lớn
An Thổi suy nghĩ, hắn định dùng những mối quan hệ thân thiết trước đây để mời một vị danh sĩ rời núi giúp đỡ
Nhưng An Thôi muốn người không có người, muốn đất không có đất, muốn tiền cũng chẳng có tiền
Một chủ công vừa mới bại trận làm gì có ai nguyện ý phò trợ?
Cho dù thân phận của An Thổi có vinh quang lẫy lừng, nhưng toàn bộ người của An thị đã bị bọn Man tộc giết hết, vợ con của An Thổi còn bị bọn chúng làm nhục rồi giết hại
Một người đàn ông như vậy có đáng để người ta dốc lòng giúp đỡ không? Vì thế, mỗi lần An Thổi đến nhà mở lời, hầu hết danh sĩ đều trốn tránh hoặc đùn đấy.
An Thôi cũng không phải là người vô liêm sỉ, hắn biết người ta coi thường điều kiện của hắn nên chỉ có thể hậm hực quay về
Hắn vừa mang theo thuộc hạ đi nương tựa, tìm chỗ che chở khắp nơi, lại vừa tìm cơ hội để trở mình
Cuối cùng, hắn cũng đợi được cơ hội
“Nghe nói đồ đệ của Uyên Kính tiên sinh đang đi du học ở gần đây...” Đáy mắt của An Thổi bùng lửa, hắn nhớ đến biểu hiện của Trình Tỉnh - học trò đầu tiên của Uyên Kính tiên sinh lúc ở liên minh Hoàng Thủy, ngọn lửa trong lòng lại cháy dữ dội
“Du học? Tình huống ở nơi này như vậy, tên ngốc nào lại chạy tới đây du học? Chủ công, ngài có
nghe nhầm không đấy?” Mặc dù Đông Khánh rất hỗn loạn nhưng vẫn không lộn xộn như Nam Thịnh, ở đâu cũng là bọn Man tộc cướp bóc, giết người bừa bãi
Một tên thư sinh lại chạy đến đất nước chiến tranh loạn lạc du học, đây không phải là “đi đường ngàn dặm, đọc ngàn cuốn sách”, rõ ràng là muốn nhanh chóng xuống tìm Diêm Vương đầu thai
An Thôi nói: “Mặc kệ có phải thật hay không, chúng ta vẫn phải đi xem thế nào.”
Mấy tên thuộc hạ bên cạnh lo lắng trong lòng, họ thực sự không coi trọng kế hoạch của An Thôi.
An Thôi cười: “Uyên Kính tiên sinh đã nhận tổng cộng bốn học trò, học trò đầu tiên là Trình Tĩnh - Trình Hữu Mặc bây giờ làm việc cho Hoàng Tung ở Hạo Châu
Học trò út là Vệ Từ - Vệ Tử Hiểu làm việc cho Liễu Hi ở Hoàn Châu
Hai học trò còn lại thì một người là Hàn Úc - Hàn Văn Bân, một người là Lữ Trưng - Lữ Thiếu m
Nghe nói Hàn Úc đã nhận chinh tích của đích trưởng tôn Hứa Bùi của Hứa thị ở quận Chiết Đông Khánh, trở thành quân sự đặc biệt
Vậy người còn lại này...”
“Lữ Trưng? Chưa từng nghe.” Mọi người đều lắc đầu như trống bỏi, Lữ Trưng đúng là không có danh tiếng gì cả.
Trong bốn học trò của Uyên Kính, Trình Tĩnh và Hàn Úc đều xuất thân từ vọng tộc ở Lang Gia, thân phận của Vệ Từ hơi kém cỏi, Lữ Trưng là con trai của một người thợ săn
An Thôi cũng chưa từng nghe thấy tên tục của Lữ Trung, nhưng trong thời gian ở liên minh Hoàng Thủy, hắn đã làm quen với Trình Tĩnh
Sau khi nghe ngóng khắp nơi, hắn biết được tên họ cả bốn học trò của Uyên Kính tiên sinh.
“Chính vì chưa bao giờ nghe nên ta mới có cơ hội.” An Thôi hít sâu một hơi, hắn nói: “Nghe nói Lữ Trưng có ý muốn đến thăm châu mục của Giang Châu..
Châu mục Giang Châu là bạn thân của ta, ta hiểu rất rõ tính cách của hắn
Người này tuy rất để ý chuyện huyết thống nhưng kỹ năng biểu hiện ra bên ngoài rất giỏi
Hắn sẽ không tỏ ra xem thường Lữ Trưng ngay trước mặt, cũng sẽ không đuổi y đi, hắn sẽ làm đủ trò vì người tài, chinh tích Lữ Trưng
Nhưng theo những gì ta biết về châu mục Giang Châu thì người này chắc chắn sẽ không coi trọng con trai của một thợ săn
Đã là học trò của Uyên Kính tiền sinh thì nhất định sẽ có chỗ hơn người, tính tình cũng sẽ kiêu ngạo hơn người khác
Theo ta thấy, Lữ Trưng chắc chắn sẽ không chịu nổi thái độ thờ ơ và cách đối xử như thế.”
Nói cách khác, Lữ Trưng gặp khó khăn nên An Thổi mới có cơ hội được đối phương để mắt đến.
Nghe An Thôi nói, mấy tên thuộc hạ ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng thì xem thường
Theo bọn họ, một văn nhân mất não chạy đến một nước chiến tranh để du học, đầu óc chắc chắn có vấn đề
Nhưng chủ công của bọn họ cứ khăng khăng thích hắn ta, một mực muốn chiêu mộ hắn ta
Sự thực chứng minh, suy đoán của An Thôi là đúng
Việc ngoài dự tính của hắn chính là Lữ Trưng cũng nhận ra vị châu mục Giang Châu này không đáng tin nên từ chối chinh tích, lại tiếp tục du học.
An Thôi vô cùng nôn nóng, hắn lập tức chuẩn bị quà cáp đến nhà thăm hỏi.
“Không gặp!” Lữ Trưng mặc một chiếc áo khoác dài với ống tay rộng, đầu đội khăn vải, trên người không hề đeo món trang sức nào, nhìn như một thư sinh nghèo
Thư đồng trợn mắt, cậu ta nói: “Tiên sinh, hắn đến lần thứ hai rồi.” “Đừng nói hai lần, cho dù hai mươi lần cũng không gặp.”
Lữ Trưng híp mắt, bây giờ anh ta đã để râu, mặc dù vẫn là gương mặt non nớt đấy nhưng cũng đã chững chạc và trưởng thành hơn trước nhiều rồi.
Thư đồng ngẩng đầu suy nghĩ: “Xưa có mời ba lần rời núi, còn tiên sinh hai mười lần cũng không chịu đổi ý ư?” “Chăm chỉ đọc sách đi, đừng có khoe mình hiểu rộng, tiên sinh nhà người nghe mà xấu hổ.” Thư đồng lè lưỡi, ngoan ngoãn theo sau Lữ Trưng, không dám để An Thổi vào nhà nữa.
“Sao tiên sinh lại không thích hắn?” “Chưa đến lúc.” “Ô?”
“Trên người hắn vẫn còn sự kiêu ngạo của sĩ tộc, chỉ dựa vào điểm này đã không đáng để ta suy nghĩ rồi.” “Vậy, vậy khi nào mới đến lúc ạ?” “Đến khi hắn bị đả kích thêm nhiều lần nữa, được tôi luyện trong gian khổ, vứt bỏ sự kiêu ngạo đáng cười kia, lúc đó có thể ta sẽ suy nghĩ.”