*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Các con trai đang tuổi tráng niên, trẻ khỏe mạnh mẽ nhưng ông ta lại bắt đầu trượt dần khỏi đỉnh cao, gần đất xa trời.
Loại cảm giác bất lực này đối với người đầy rẫy dã tâm như ông ta mà nói quá khó chịu
Đến lúc này, cuối cùng ông ta đã hiểu được tâm trạng của hoàng đế Đông Khánh
Ông ta cũng bắt đầu suy tính hơn thiệt, lo sợ khi ông ta không đề phòng, các con trai sẽ lấy đi quyền lực và tính mạng của ông ta
Vẫn như cũ bác bỏ chuyện lập thái tử, đại vương hoàng đình còn trách mắng vị đại thần kia và đứa con trai vừa mới được đề cử của ông ta.
Nửa canh giờ trôi qua, ông ta đã lòng có dư3mà sức không đủ
Mệt mỏi đưa tay lên xoa trán, đại vương hoàng đình nói: “Các vị ái khanh còn có chuyện gì muốn bẩm báo không? Nếu như không còn chuyện gì, vậy thì bãi...” Lời nói chưa dứt, Ngột Lực Đạt đã lên tiếng ngắt lời đại vương
“Đại vương, thần có chuyện muốn bẩm báo.” Trong những năm gần đây, Ngột Lực Bạt ngày càng không được đại vương hoàng đình tín nhiệm, vì chuyện bệnh dịch ngựa mà gã ta còn suýt bị phán tội
Mấy năm giấu tài, sự nổi bật của Ngột Lực Bạt trong triều dần nhỏ đi.
Tính ra, đây là lần đầu tiên gã ta lên trình tấu ở buổi chầu lớn trong năm nay
Nhìn thấy người ngắt lời là Ngột Lực Bạt, đại vương Bắc Cương1đành phải chịu đựng sự mệt mỏi và tiếp tục lắng nghe.
“Có chuyện gì?”
Ngột Lực Bạt trình lên thẻ tre mà gã ta đã viết.
“Đại vương, thần mất vài ngày đi dò xét đã phát hiện trong nhà dân du mục hiện đang nuôi một số lượng lớn thỏ và đàn cừu
Cứ thế mãi, những con vật này sẽ chiếm giữ hết đồng cỏ, khiến cho ngựa chiến không có cỏ để ăn
Hiện giờ đang là thời điểm quan trọng để hồi phục nguyên khí, không thể lơ là được
Các trại ngựa lớn gần đây đã nhiều lần bẩm báo rằng ngày càng nhiều ngựa chiến đã bị gãy chân vì hang thỏ
Điều này chứng tỏ...”
Đại vương Bắc Cương nhíu mày liếc nhìn gã ta, kiềm chế cơn giận đang bùng lên, ngắt3lời Ngột Lực Bạt
“Ngột Lực Bạt, chỗ này là buổi chầu chứ không phải nhà ngươi
Chuyện nhỏ nhặt không đáng kể như vậy mà người lại mang lên buổi chầu nói sao?”
Trong lòng Ngột Lực Bạt hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống, dáng vẻ thành tâm tận lực.
Gã ta nói: “Đại vương, thần tuyệt đối không phải chuyện bé xé ra to
Hiện nay có dấu vết chỉ ra đoàn thương lái đã trắng trợn thu mua thịt thỏ và da cừu, đây rõ ràng là âm mưu ngấm ngầm muốn nhằm vào đồng cỏ nuôi súc vật
Thần khẩn thiết xin đại vương hạ lệnh, lập tức bắt giữ mấy lái buôn đó, đưa ra hình phạt nghiêm khắc để tra hỏi xem bàn tay gây tội ác nào đứng đằng sau bọn chúng.”
Đại3vương Bắc Cương nổi giận.
Ngột Lực Bạt hầu như chẳng quan tâm đến cuộc sống của tầng lớp dân du mục
Đại Vương Bắc Cương mang đầy dã tâm thì lại càng không hề để ý đến
Theo ông ta thấy, dân du mục nuôi thỏ và cừu là việc rất bình thường.
Nếu nói không bình thường, nhiều nhất là không cẩn thận làm thỏ chạy đi mất, khiến thỏ rừng sinh sôi.
Những cái này được coi là chuyện hệ trọng sao?
Còn về đàn cừu?
Tổ tiên của Bắc Cương nhờ vào chăn thả để kiếm sống, chăn ngừa thả cừu, cái này có gì mà kỳ lạ?
Chẳng lẽ, tổ tiên chăn ngừa thả cừu cũng là có âm mưu sao?
“Ngươi đúng là càng già càng hồ đồ!”
Đại vương Bắc Cương chửi rủa thậm tệ, ném9mạnh thẻ tre xuống trúng vào trán của Ngột Lực Bạt
Ngột Lực Bạt không ngờ phải đối mặt với sự sỉ nhục như vậy, trốn cũng không kịp
Gã ta bị thẻ tre đập vào trán, trước mắt toàn một màu đen, cả người lắc lư ngã khuỵu xuống
Các quan trong triều im lặng, dồn ánh mắt về phía Ngột Lực Bạt, dường như đang chế giễu gã ta chuyện bé xé ra to
Nuôi thỏ và cừu nhiều thì làm sao?
Thảo nguyên Bắc Cương rộng lớn như vậy, có thể bị hai loại động vật này ăn hết sao? Ngay cả khi chúng thực sự ăn hết, thảo nguyên vẫn sẽ được phủ xanh khi mùa xuân tới
Chả biết Ngột Lực Bạt uống nhầm thuốc gì, khó khăn lắm mới bầm tấu một lần trong buổi chầu lớn vậy mà lại đi nói cái vấn đề tầm thường này
“Đại vương!” Ngột Lực Bạt như già đi vài tuổi, viền mắt đỏ hoe, gã ta thét lên: “Nếu không ngăn chặn ngay bây giờ, nó sẽ thành họa lớn.” Đại vương Bắc Vương cười khẩy, hỏi lại: “Họa lớn? Họa lớn gì? Đồng cỏ Bắc Cương rất tươi tốt, há là mấy con gia súc có thể ăn được hết?”
Một cận thần phụ họa: “Vâng, cỏ là giống
có sức sống mãnh liệt nhất ở thảo nguyên
Thật không biết Ngột Lực Bạn đang lo lắng về cái gì..
Thần chưa đọc qua sách của Trung Nguyên nhưng cũng biết có một câu là lo bò trắng răng, không phải đang nói ông sao?”
Ngột Lực Bạt là trí giả của Bắc Cương, đã bao giờ bị người ta chế giễu thế này? Lúc Bắc Cương chịu sự uy hiếp của Trung Nguyên, những người này đều ngóng trông minh.
Bây giờ an nhàn mười mấy năm, người nào cũng đã quên trò hề trong quá khứ, dồn dập nhảy ra hãm hại gã ta.
“Lo bò trắng răng? Câu này hay thật đấy.” Kẻ đối đầu với Ngột Lực Bạt bước ra, miệng lưỡi sắc sảo chất vấn: “Ngột Lực Bạt các hạ không biết sự khó khăn của người dân, thật sự cho rằng có tình là uống nước cũng đủ no sao? Ông bắt hết thương lái, vậy hàng hóa chất đống đó nên bán cho ai đây? Bán cho ông hả? Dân du mục dựa vào nguồn thu nhập ít ỏi để nuôi cả gia đình, Ngột Lực Bạt các hạ lại thích làm ngược lại, vài ba câu đã triệt đường sống của họ.”
Ngột Lực Bạt nghiến răng nghiến lợi, đáp: “Có thể mua thịt thỏ thịt cừu trong tay du mục với giá thấp làm lương thực cho quân đội.”
Kẻ đối đầu lạnh lùng trách mắng, ông ta nói: “Mua gia thấp? Giá thể nào mới được coi là giá thấp? Ông thử đi hỏi mấy người du mục xem có chịu bán cho ông không? Ngay cả khi họ sẵn sàng bán, ông biết phải mất bao nhiêu tiền mua không? Chẳng lẽ để vợ ông lấy hết sạch tiền nhà mẹ đẻ mua thay ông à?”
Ai cũng biết nhà vợ của Ngột Lực Bạt là tay buôn giàu có nhất Bắc Cương.
Ngày trước Ngột Lực Bạt đi đánh trận, rất nhiều quân nhu đều do người vợ này lấy từ tiền túi của nhà mẹ đẻ mang cho
Năm đó Cổ Tín dùng “Thiên cung lưu ly” đã gài bẫy các phu nhân và nhà buôn của Bắc Cương, họ bị lừa hơn hai mươi triệu xấu, nhà vợ Ngột Lực Bạn đã bị đả kích đến mức không gượng dậy nổi
Bây giờ đừng nói đến tài trợ Ngột Lực Bạt, không thỉnh thoảng đến chỗ gã ta tống tiền đã là may rồi.
Kẻ đối đầu cố ý nhắc lại chuyện này, rõ ràng là muốn làm nhục Ngột Lực Bạt
Ngột Lực Bạt bị đối phương nói đến tức nghẹn không thở nổi
Nếu như lúc bình thường, gã ta đương nhiên có thể nghĩ ra cách đối phó
Nhưng bây giờ liên tiếp bị đả kích, gã ta căn bản không thể bình tĩnh nổi
Kẻ đối đầu cười khẩy, cúi đầu ghé bên tai Ngột Lực Bạt nói nhỏ: “Ngay cả khi đại vương làm theo ý của ông, e là có lòng nhưng bất lực.”
Ngột Lực Bạt bất ngờ quay đầu lại, dữ dằn trừng mắt nhìn ông ta.
Kẻ đối đầu mỉm cười rạng rỡ, từng câu chữ như ẩn chứa gai nhọn: “Ông hẳn là đã quên mất, chính ông kiến nghị với đại vương thu mua ngựa cái giá cao từ trại ngựa Thương Châu, bổ sung vào trại ngựa để nhanh chóng hồi phục nguyên khí
Tài chính hoàng đình gần như cạn kiệt, vào lúc này rồi mà ông còn để xuất kiến nghị kia với đại vương...”
Hoàng Đình Bắc Cương đã nghèo đến mức không còn tiến, thậm chí ngay cả lương thực dự trữ của quân đội cũng không nhiều.
Nếu như bắt hết thương lái thì khác nào cắt đứt đường tiền tài của nhân dân, như vậy mới là khiến cho dân tức giận
Ngột Lực Bạt bình thường rất thông minh, sao đụng đến chuyện này liền trở nên hồ đồ vậy chứ? Hay là, người này đã quen ngồi trên cao, thực sự tưởng rằng Bắc Cương có thể hùng mạnh như vậy là do công lao của một mình gã ta? Trung Nguyên có một câu nói rất hay, nước có thể đẩy thuyền nhưng cũng có thể làm lật thuyền
Câu này không chỉ dùng cho các nước Trung Nguyên, mà càng thích hợp với Bắc Cương.
Nếu đại vương Bắc Cương không có lòng dân, dân du mục sẽ quay sang ủng hộ các thủ lĩnh bộ lạc khác
Đến lúc đó, đại vương Bắc Vương là cái thá gì!