*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. * Tô-tem(totem): Vật thể tự nhiên, nhất là động vật, được coi là biểu tượng của một bộ tộc hoặc gia đình.
Thất vương tử được các thương nhân tặng cho một con Giá Ưng vô cùng to lớn
Bản thân hắn rất thích nó nhưng cuối cùng vẫn dằn lòng tặng cho người hắn quý nhất là Bát vương tử
Bát vương tử tất nhiên cũng bị thu hút bởi uy phong của Giá Ưng nhưng vừa nghĩ tới tính tình nóng nảy và đa nghi của đại vương Bắc Cương những năm gần đây, hắn nào dám giữ con Giá Ưng tốt như vậy trong tay? Hắn đã bàn bạc với Thất vương tử, chuẩn bị đến khi săn bắn mùa thu diễn3ra thì dâng Giá Ưng lên.
Nếu nhận được sự khen ngợi của đại vương Bắc Cương trong khoảng thời gian săn bắn mùa thu thì địa vị của bọn họ trong triều đình cũng sẽ được nâng cao
Vì muốn giữ Giá Ưng trong trạng thái hoàn hảo nhất, bọn họ đã phải hao tốn rất nhiều công sức
Một ngày trước khi dâng tặng, Thất vương tử và Bát vương tử còn đích thân đến kiểm tra Giá Ưng, tình trạng của Giá Ưng lúc đó vẫn còn rất tốt
Không ngờ, Giá Ưng lại đột nhiên bị bệnh rồi chết! Bát vương tử và Thất vương tử cùng hiến tặng Giá Ưng, khi mọi người khiêng nó lên thì phát hiện Giá Ưng1đã thoi thóp, không sống được lâu nữa.
Nụ cười trên mặt đại vương Bắc Cương cứng đờ, lập tức biến thành vẻ giận dữ.
Ông ta đứng dậy rút đao trên kệ, dáng vẻ như muốn chém chết hai người con trai này
Bởi vì đại vương Bắc Cương cảm nhận được thân thể của mình ngày càng suy yếu, không thể thỏa mãn tất cả hậu cung nên mới uống hàn thực tán để tìm lại phong độ ngày xưa
Ông ta cũng tin tưởng hàn thực tán có thể kéo dài tuổi thọ của mình, giữ phong độ oai hùng còn mãi
Nếu không vì tuổi già sức yếu lực bất tòng tâm thì làm gì có người đàn ông nào thích uống thuốc6tráng dương?
Giờ thì sao? Hai đứa con trai ngoan trước mặt tâng bốc ông ta là vua Giá Ưng của thảo nguyên Bắc Cương, quay đầu liền tặng cho ông ta một con Giá Ưng bị bệnh sắp chết
Đại vương Bắc Cương là bá chủ của mảnh đất Bắc Cương này, là một nhân vật hung ác nói gì làm nấy.
Vì quyền lợi và địa vị, ông ta đã giẫm đạp lên hài cốt của cha và huynh đệ mình để lên ngôi, dẫn dắt Bắc Cương từ suy yếu trở nên giàu mạnh
Đối với ông ta, địa vị và quyền thế mới là quan trọng nhất, nếu con trai ông ta muốn chạm đến nó, ông ta cũng có thể nhẫn4tâm giết bọn họ.
Trong khoảng thời gian ngắn đã xảy ra hai chuyện bực mình, đại vương Bắc Cương nổi trận lôi đình, ngón tay phải không kiềm chế được run rẩy kịch liệt.
Vốn tưởng rằng ông ta sẽ giết hai người con trai này ngay tại chỗ, không ngờ ông ta lại trợn tròn hai mắt, giận quá ngất xỉu luôn
Đợi đến khi đại vương Bắc Cương tỉnh lại, lửa giận trong lòng ông ta không còn mạnh mẽ như trước mà đã bình tĩnh hơn
“Điều tra! Tra rõ ràng cho cô, rốt cuộc là người nào đang giở trò sau lưng!” Cho dù Thất vương tử và Bát vương tử có ngu xuẩn đến mức nào đi chăng nữa thì3bọn họ cũng không dám mang một con Giá Ưng bị bệnh sắp chết lên trước công chúng để nguyền rủa ông ta
Khả năng duy nhất đó là hai người bọn họ bị hãm hại
Không điều tra thì không biết, vừa tra ra thì giật nảy mình
Tất cả các vương tử đều dính líu đến việc này nhưng tình tiết có nhẹ có nặng
Có một số người là cố ý làm, còn có một số là vô tình bị hãm hại
Lần này hay rồi, tất cả chín người con trai đều bị Đại vương Bắc Cương trách mắng
Tử vương tử phải quỳ suốt hai ngày liền mới được thả về
Sau khi bị phạt trở về, hắn xông hương rồi tắm gội, xong xuôi liền bí mật đến gặp Tôn Văn muốn bàn chuyện nghiêm túc
“Tiên sinh là người tài năng bất thế, xin nhận của cô một lạy.”
Tứ vương tử không thích văn hóa nhà Hán nhưng hắn biết thăm dò ý tứ của người khác qua lời nói và sắc mặt, thường có thể chọc vào chỗ ngứa của họ, khiến người ta cảm thấy vui vẻ
“Tứ vương tử không cần làm vậy, Văn chỉ làm việc theo mệnh lệnh của chủ công mà thôi.” Tôn Văn tránh ra, đưa tay đỡ Tứ vương tử đang chắp tay thi lễ đứng dậy
Tử vương tử nghe xong, đáy mắt xẹt qua vẻ tàn khốc
Hắn coi trọng Tôn Văn bởi Tôn Văn chỉ có đầu óc mà không có thực quyền, mình có thể khống chế ông ta trong lòng bàn tay
Nhưng Tứ vương tử lại vô cùng ghét Cáp Luân Sát, thậm chí còn mong muốn đối phương mau mau chết sớm
Bởi vì Cáp Luân Sát là trọng thần Bắc Cương nhưng hiện nay lại dám giở trò bỡn cợt các vương tử Bắc Cương
Đợi sau khi hắn thừa kế ngôi vị đại vương Bắc Cương, Tứ vương tử sẽ trọng dụng Tôn Văn nhưng không bao giờ tha cho Cáp Luân Sát
Đây cũng chính là mục đích của Tôn Văn
Ông muốn mượn tay Tứ vương tử để tiêu diệt những vương tử khác, khiêu khích mâu thuẫn giữa Tứ vương tử và Cáp Luân Sát, trước khi thể lực của Tứ vương tử nên hồn nên
vía, phải để cho Cáp Luân Sát bắt tay với Cửu vương tử cùng tiêu diệt Tứ vương tử trước
Cuối cùng chỉ còn lại Cáp Luân Sát và Cửu vương tử.
Đến lúc đó, Tôn Văn sẽ có kế hoạch khác.
Đảm bảo cả gia tộc Bắc Cương sẽ hoàn toàn tuyệt tự!
Nghĩ tới đây, trên khuôn mặt già nua của Tôn Văn liền nở nụ cười bàng quan, vừa hợp với hoàn cảnh.
“Lần này đa tạ tiên sinh chỉ điểm, nhưng cô vẫn còn một chuyện không hiểu.”
Tứ vương tử âm thầm xoa xoa đầu gối, từng cơn đau âm ỉ lan khắp cơ thể khiến hắn không thể ngồi xổm chỉ có thể ngồi trên ghế.
Tôn Văn hỏi: “Tứ vương tử mời nói.” Tứ vương tử nói: “Tiên sinh là người tài cao chức trọng, có khả năng cứu cô, tại sao lại để cô phải chịu tội này?” Quỳ suốt hai ngày hai đêm, chưa nói đến đầu gối sẽ thế nào, chỉ mỗi việc nhịn đi vệ sinh hai ngày thôi cũng khiến hắn khó chịu vô cùng
“Tự chuốc lấy vết nhơ cũng chính là tự vệ.” Tôn Văn cười nói: “Về điểm này thì ngài nên học tập đại ca của ngài
Nếu tất cả mọi người đều dính líu đến việc đó lại có mỗi mình ngài đứng ngoài cuộc, mục tiêu chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Đến lúc đó, ngài có thể sẽ trở thành đối tượng công kích của mọi người
Nên ta mới đành phải để ngài chịu khổ chút.”
Tứ vương tử thở dài trong lòng, không phải hắn không biết đạo lý này, càng không thể trách móc Tôn Văn không làm được việc.
“Ngài nói..
Đại ca dùng thủ đoạn tự chuốc lấy vết nhơ để tự bảo vệ mình?”
Tử vương tử kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn.
“Truyền thống kế thừa của nhà Hán là chú trọng đích trưởng, mẹ đẻ của Đại vương tử là vợ cả của đại vương
Hắn vừa là đích tử của vợ cả cũng là trưởng tử
Lớn tuổi nhất không nói, ngay cả thời gian củng cố thế lực cũng dài nhất,
mẫu tộc thấp kém nhưng không suy tàn
Mặc dù khuôn phép của nhà Hán không thịnh hành ở Bắc Cương nhưng trong triều cũng có một vài trong thần rất thích tập quán lập con trưởng làm người thừa kế ngôi vua
Hiện giờ, Đại vương tử là đối tượng công kích của mọi người
Chỉ cần biểu hiện khác người một chút, đừng nói mấy vị vương tử khác, cho dù là đại vương cũng sẽ không tha cho hắn
Để tự vệ, mưu đồ dự tính cho tương lai, hắn chỉ có thể tự chuốc lấy vết nhơ, lấy lui làm tiến!”.
Trong lòng Tứ vương tử không cho là vậy nhưng Tôn Văn giải thích rõ ràng đâu ra đấy, khiến hắn không thể không tin
Hắn nhớ hồi còn nhỏ, Đại vương tử quả thực đã rất ưu tú.
“Đa tạ tiên sinh chỉ điểm.”
Như vậy thì hắn còn phải đề phòng cả vị đại ca này nữa.
Tứ vương tử nghe Tôn Văn chỉ bảo cả nửa giờ đồng hồ, giống như nhặt được báu vật vậy
Nào ngờ Tôn Văn - người đang một lòng tính kế cho hắn lại chính là gián điệp bốn mặt
Thực sự trung thành với Liễu Hi, bề ngoài thì khuất phục trước Cáp Luân Sát, bên trong lại cấu kết với Tứ vương tử, sâu hơn nữa thì cấu kết với Cửu vương tử làm việc xấu
Chân đạp bốn chiếc thuyền còn điêu luyện như vậy, không phải nhân tài mới lạ? Chờ bầu không khí ổn thỏa hơn, hai người mới từ việc nội bộ của Bắc Cương nói tới biên giới
Nói tới biên giới thì không thể không nhắc đến Liễu thị ở Sùng Châu đã khiến Bắc Cương như nghẹn ở cổ họng
Liễu Xa vừa đi, một Liễu Hi càng khó chọc lại tới, mấy năm nay chắc Bắc Cương phạm thái tuế rồi.
Tứ vương tử hừ một tiếng, khinh miệt nói: “..
Mụ Liễu Hi này, không biết mặt mũi thế nào...”
Tôn Văn nói: “Ngoại hình đẹp hay không không quan trọng, quan trọng là trong tay cô ta có bình có quyền.” Tử vương tử liếc mắt nhìn Tôn Văn, nói: “Tiến sinh không hiểu đâu.” “Không hiểu cái gì?” Tôn Văn buồn cười hỏi.
Tứ vương tử tâm sự thật lòng với Tôn Văn, thỉnh thoảng còn nói đùa mấy câu.
Hắn ý tứ sâu xa nói: “Đối với đàn ông, không gì thú vị hơn so với việc chinh phục những người phụ nữ khó chinh phục.” Càng khó chinh phục, càng sảng khoái
Tôn Văn bình thản ồ một tiếng
Ông hiểu ý của Tứ vương tử, đồng thời cũng càng thêm khinh thường
Con của Man Di, khó thành tài lắm.