*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Tiểu hữu không phải người trong cuộc, nên làm người đứng xem là được
Vì sao phải tự khổ não như vậy?” Vệ Từ lắc đầu, anh nói: “Từ mặc dù không phải người trong cuộc nhưng người quan trọng nhất trong cuộc đời của Từ lại bị vây trong đó.”
Chủ công bị vây hãm trong đó, anh sao có thể đứng ngoài trơ mắt nhìn được chứ
Lục Như Chân Nhân cười khẽ tỏ vẻ đã hiểu, ông nói: “Chuyện nữ nhi tình trường.”
Vệ Từ xấu hổ đỏ mặt, lúng túng khi bị người ta nhìn thấu tâm tư
“Tiểu hữu thứ lỗi cho lão đạo vô lễ
Cậu đã thoát khỏi tam giới ngũ hành, trên người có cơ duyên lại có để khí hộ thể, hà tất phải khổ sở tiếp tục giam mình chốn hồng trần thị phi? Không bằng cùng lão đạo theo con đường tu tiên, tiêu3dao tự tại.” Lục Như Chân Nhân muốn thuyết phục Vệ Từ cùng ông xuất gia.
Mầm non tốt như vậy chạy đi đấu đá lẫn nhau quả thực là phí của trời
Vệ Từ than thở nói: “Thân ở ngoài hồng trần thì có tác dụng gì? Trái tim lại ở trong hồng trần, buộc chặt với người đó rồi, không thể giải thoát được.”
Lục Như Chân Nhân đành ngậm ngùi ăn một đống thức ăn cho cún
Ông nói: “Nếu lòng cậu đã quyết thì lão đạo cũng không đành lòng chia rẽ uyên ương.” Vệ Từ đang định giải thích lại nghe Lục Như Chân Nhân nói tiếp: “Lão đạo đọc kĩ thư của tiểu hữu, cũng biết được đôi chút...” Vệ Từ hành lễ thỉnh giáo: “Xin chân nhân cứ dạy bảo.”
Lục Như Chân Nhân lắc đầu vẻ đáng tiếc.
Ông nói: “Việc này lão đạo chỉ có một1đề nghị là thuận theo tự nhiên, đừng nhúng tay vào.” Vệ Từ khó hiểu: “Tên yêu nghiệt kia đánh cắp vận mệnh đất nước còn giành lấy đế khí của người khác, tạo ra biết bao nhiêu tội ác, chân nhân vì sao...”
Đông Khánh xảy ra thiên tai liên tiếp, biết bao nhiêu dân chúng vì vậy mà chịu khổ, còn không phải vì vận mệnh đất nước bị đánh cắp sao? Lục Như Chân Nhân nói: “Chính bởi vì suy nghĩ cho muôn dân nên tiểu hữu mới càng nên thuận theo tự nhiên.”
Vệ Từ muốn hỏi cho rõ ngọn ngành, anh nói: “Xin chân nhân nói rõ hơn.”
“Chủ công Liễu Hi nhà cậu là chân mệnh thiên tử được trời xanh lựa chọn
Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì chủ nhân của thiên hạ này hẳn là cô ấy?” Mặc dù là câu hỏi6nhưng Lục Như Chân Nhân lại dùng cách nói trần thuật: “Tên yêu nghiệt cướp vận mệnh đất nước và để khí mà cậu nói có duyên phận và sự ràng buộc rất lớn với chủ công của cậu
Còn cụ thể là ai thì lão đạo tu vi thấp không tính ra được, chỉ có thể khẳng định nếu một trong hai người bị tổn thương thì người kia cũng chịu tổn thương...”
Vệ Từ bỗng nhiên mở to mắt, sao lại như vậy?
Theo cách nói của Lục Như Chân Nhân thì tên yêu nghiệt kia không thể động vào? “Xe đến chân núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng
Tiểu hữu cũng không cần quá lo lắng, chủ công của cậu lại lịch bất phàm
Kiếp nạn này cũng chỉ giống như một hòn đá chắn đường, bước qua là tốt rồi.” Lục Như Chân Nhân cười4an ủi Vệ Từ: “Nếu đã là chủ nhân thiên hạ này thì ắt sẽ phải trải qua tôi luyện
Chủ công nhà cậu không phải người thường, có lẽ cô ấy đã biết thân phận và lai lịch của tên yêu nghiệt kia rồi, đang âm thầm bố trí kế hoạch đó thôi.”
Vệ Từ lẳng lặng cười: “Chỉ muốn thay người ấy...” Không biết mới là đáng sợ nhất
Đối mặt với những điều không xảy ra trong kiếp trước, sao anh có thể không lo lắng chứ?
Mặc Vệ Từ có nói thế nào đi nữa thì Lục Như Chân Nhân cũng không chịu tiết lộ thêm tin tức, thật buồn bực.
Đã làm phiền người ta hai ngày, Vệ Từ chuẩn bị rời đi.
Lục Như Chân Nhân tiễn một đoạn đường.
Lúc tiễn biệt ông đột nhiên hỏi một câu: “Tiểu hữu có biết điển cố Trang sinh mộng điệp”?”
Vệ Tử3không hiểu ý trong đó, anh nói: “Có lần Trang Chủ nằm mơ thấy mình hóa thành bướm vui vẻ bay lượn mà không biết mình cũng là Chu
Bỗng nhiên ông tỉnh dậy ngạc nhiên phát hiện mình vẫn là Chu
Không biết mình là Chu nằm mộng hóa bướm hay là bướm nằm mộng hóa Chu? Cái chân nhân nói đến là điển cố này?”.
Lục Như Chân Nhân thần bí nói: “Đúng vậy, Chu mộng hóa bướm, bướm mộng hóa Chu..
Tiểu hữu phải nhớ lấy đó.”
Vệ Từ bối rối mất một lúc.
Đây là ý gì?
Lục Như Chân Nhân muốn ám thị mình điều gì?
Không đợi anh nghĩ kĩ Lục
Như Chân Nhân lại nói: “Tối qua lão đạo nhìn trời, sao để vương sáng lấp lánh, phía Bắc tốt lành, tiểu hữu có thể yên tâm.”
Vệ Từ mang một bụng nghi hoặc trở về
Nhưng theo lời chỉ dẫn của Lục Như Chân Nhân, chủ công có năng lực đối phó với tên yêu nghiệt kia, hẳn sẽ bình yên vô sự.
Dù vậy, trong lòng Vệ Từ vẫn thấp thỏm không yên
Tên yêu nghiệt cướp vận mệnh đất nước và để khí kia vì sao lại cùng chịu tổn thương với chủ công của mình? Anh muốn nhanh chóng trở lại bên cạnh cô, chỉ có tận mắt nhìn thấy cô vẫn tốt thì Vệ Từ mới có thể hoàn toàn yên tâm
Vệ Từ không biết, anh vừa đi không lâu thì Lục Như Chân Nhân chợt cảm thấy có dự cảm không lành
Ông bấm tay tính toán, sắc mặt thay đổi, vội vàng thu dọn hành lý rời đi.
Lục Như Chân Nhân vừa đi được nửa ngày thì một đám hắc y nhân ập đến nhưng không bắt được ông
Đám người này không cam tâm, bọn họ lật tìm hết một lượt trong ngoài nhà có giống như đang tìm thứ gì đó.
Nếu Tạ Khiêm đi theo Vệ Sĩ tới đây thì ông sẽ phát hiện ra Lục Như Chân Nhân chính là cao nhân thần bí tặng ngọc bội âm dương cho ông lúc trước
Cùng lúc đó, Vệ Từ về đến nơi, anh nghe tin Tôn Văn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ thì tạm thời gạt những chuyện này ra khỏi đầu
Bây giờ quan trọng nhất vẫn là Bắc Cương, những chuyện khác..
sau này hẵng nói đi.
“Tham kiến chủ công.” Anh vừa trở về lập tức đến gặp Khương Bồng Cơ
“Tử Hiếu đi thăm bạn về rồi à?” Khương Bồng Cơ nói: “Nhìn sắc mặt huynh kìa, có phải gặp chuyện gì khó khăn không?”
Vệ Từ thu lại những cảm xúc không cần thiết, anh đáp: “Đa tạ chủ công quan tâm, Từ không có việc gì.” “Vậy thì tốt.” Khương Bồng Cơ cũng không vạch trần anh ngược lại bảo phòng bếp chuẩn bị bữa trưa cho Vệ Từ, lại cho người đi mời đám Kỳ Quan Nhượng.
“Tái Đạo hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, ông còn mang về bản đồ lãnh thổ của Bắc Cương, bao gồm vị trí các bộ lạc và bố trí binh lực của Bắc Cương
Có những thứ này thì khả năng chúng ta chiến thắng Bắc Cương sẽ càng cao hơn
Nếu Tử Hiếu đã trở lại rồi thì chúng ta cũng nên bàn bạc cuộc chiến với Bắc Cương.” Vệ Từ kinh ngạc mở to mắt
Anh biết Tôn Văn rất giỏi nếu không thì sao có thể áp chế một đám anh tài trẻ tuổi mà ngồi vững trên ngôi vị mưu sĩ số một của Nhiếp thị chứ
Nhưng anh không ngờ Tôn Văn làm nội gián lại giỏi như vậy, một mình chơi đùa Bắc Cương trong lòng bàn tay.
Vệ Từ vừa dùng xong bữa trưa thì đám Kỳ Quan Nhượng cũng lục tục kéo nhau đến.
Khương Bồng Cơ nói: “Hôm nay gọi mọi người đến đây vì việc gì trong lòng mọi người đều hiểu rõ
Tam tộc Bắc Cương nhìn Trung Nguyên như hổ rình mồi đã lâu, nếu không phải dịch bệnh ngựa khiến binh lực của bọn họ tổn thất nghiêm trọng chỉ sợ đã mang binh đánh xuống phía Nam
Bọn chúng dã tâm bừng bừng, Trung Nguyên lại chia năm xẻ bảy, chư hầu đánh nhau, khó đảm bảo Bắc Cương sẽ không nhân cơ hội tốt này đánh lén
Ta thân là châu mục Hoàn Châu, tọa trấn Sùng Châu thì Bắc Cương chính là kẻ địch phải tiêu diệt đầu tiên
Đúng như câu "ra tay trước để chiếm lợi thế, đợi Bắc Cương hồi phục nguyên khí không bằng nhân cơ hội này khai chiến đoạt tính mạng của bạn chúng.” Nói đến đây Khương Bồng Cơ ngừng lại, biểu dương Tôn Văn
Nếu như không nhờ ông chia rẽ nội bộ các vương tử Bắc Cương, khiến bọn họ phải chạy về lãnh địa của mình, mỗi người tự chiến đấu, thể lực của Bắc Cương không thể đoàn kết lại thì độ khó khi chiếm đánh Bắc Cương sẽ tăng lên rất nhiều.