*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Một đám dòng dõi quý tộc đã quá quen với cuộc sống xa hoa yên bình, cả ngày chỉ biết ăn chơi nhảy múa, căn bản không muốn đi đánh trận
Nếu khai chiến sẽ chỉ tổn hại đến lợi ích của bọn họ, ai đồng ý đi đánh chứ
Cửu vương tử giận đến mức bật cười, trận vẫn còn chưa đánh mà đám người dưới kia đã nghĩ đến việc làm thế nào để cầu hòa, đây là con dân máu chiến của Bắc Cương sao? “Cầu hòa? Tại sao ngươi không nói ngay là phái người đến vẫy đuôi xin xỏ Liễu Hi đi?” Cửu vương tử bắt đầu nổi cáu, trực tiếp trút giận lên đám người đó
Trước khi dịch ngựa3xuất hiện ở Bắc Cương, bọn họ còn mài đạo xoèn xoẹt chuẩn bị dẫn binh tấn công Trung Nguyên
Giờ mới được mấy năm, trận còn chưa đánh mà đám triều thần này đã xin cầu hòa? Đại thần bị Cửu vương tử mắng một trận, gương mặt già nua không nén nổi cơn giận, sắc mặt hết xanh lại đen
Mặc dù lão không nổi giận trước triều nhưng trong lòng lại nhớ kĩ, bắt đầu oán hận Cửu vương tử
“Đại vương, theo lão thần thấy, trận chiến này là không thể tránh khỏi
Giờ mà cầu hòa chắc chắn chỉ khiến bọn họ càng kiêu căng, làm mất khí thể của quân mình.” Một vị lão thần Bắc Cương bước ra khỏi hàng,1ông ta nói: “Hiện giờ việc quan trọng nhất vẫn là chỉnh đốn lại binh mã các nơi, làm tốt công tác chuẩn bị nghênh chiến...”
Vị lão thần này nói toàn những lời vô ích nhưng vẫn tốt hơn so với mấy người động một chút là muốn cầu hòa kia.
Cửu vương tử cũng muốn nhân cơ hội này thu hồi binh quyền của các bộ lạc, lời nói của đại thần gãi đúng chỗ ngứa của gã ta
“Lời này rất có lý.” Cửu vương tử nói: “Bên ngoài đang có kẻ địch lăm le như hổ đói, trên dưới Bắc Cương phải đồng tâm hiệp lực, cùng chống lại quân địch lớn mạnh này!” Mấy vị huynh đệ chạy đến bộ lạc6được phong để tập hợp binh mã, tỏ rõ ý muốn kéo vị đại vương thay thế này xuống khỏi ngai vàng
Cửu vương tử sao có thể để bọn họ toại nguyện chứ?
Nhân cơ hội đánh giặc lần này, một lần thu hết thất cả binh quyền trong tay bọn họ
Không có binh quyền, cho dù mấy người đại ca kia có bản lĩnh thế nào cũng không thể gây được sóng to gió lớn gì
Cửu vương tử tính hay lắm.
Gã ta biết tài chính của hoàng đình Bắc Cương đang thiếu thốn, nhưng thiếu tiền là một chuyện, đánh giặc lại là một chuyện khác
Thực lực của kỵ binh bị tổn thất nghiêm trọng nhưng thực lực của bộ binh thì vẫn4còn, cho dù ngồi trên lưng ngựa hay đứng dưới ngựa thì tam tộc Bắc Cương vẫn có thể đánh trận
Các chiến sĩ chiến đấu hung hãn, mạnh mẽ không sợ bất cứ thứ gì
Theo như Cửu vương tử thấy, Khương Bồng Cơ dẫn binh tấn công Bắc Cương, căn bản chính là vác đá tự đập chân mình.
Ngay cả Đông Khánh mà Bắc Cương còn không sợ, chẳng lẽ bọn họ lại đi sợ một chư hầu Đồng Khánh nhỏ bé này?
Lấy trứng chọi đá, đúng là ngu không thể tả nổi
Tính toán của Cửu vương tử vô cùng hoàn hảo nhưng nào ngờ kế hoạch này khi thực sự tiến hành lại gặp muôn vàn khó khăn
Gã ta biết nhân cơ3hội này để thu hồi binh quyền, chẳng lẽ huynh đệ của gã ta không biết kế hoạch của gã ta sao? Đừng tưởng rằng trên đời này chỉ mỗi gã ta là người thông minh
Một khi giao ra binh quyền sẽ giống như mãnh hổ không có răng nanh và móng vuốt, sau này quyền sinh sát đều nằm trong tay người thợ săn
Giao binh quyền ra là chết, không giao binh quyền thì vẫn còn có thứ khiến Cửu vương tử phải kiêng dè, có tên ngốc mới đi tuân theo mệnh lệnh.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, các vị vương tử Bắc Cương đều lựa chọn giả bộ câm điếc
Cửu vương tử thân là “đại vương”, mệnh lệnh đầu tiên của gã ta đưa ra lại bị mọi người lơ là, hiệu quả quá kém khiến gã ta giận đến mức tức ngực.
“Khốn nạn! Cô là đại vương của Bắc Cương, bọn họ lại dám kháng chỉ không tuân theo...” Cửu vương tử tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, sớm biết như vậy gã ta nên bảo Tôn Văn lên kế hoạch giết luôn bọn họ mới đúng.
Nghĩ tới Tôn Văn, Cửu vương tử lại càng đau lòng.
Cửu vương tử thở dài một tiếng, thì thầm nói: “Nếu vẫn còn Tái Đạo, cô sao có thể bị bọn họ chọc tức thế này?”
Tôn Văn đã được thần thánh hóa trong lòng Cửu vương tử, trở thành nốt ruồi son xóa cũng không hết
Mùng hai tháng hai, rồng ngẩng đầu
Năm nay được định sẵn là một năm không yên ổn, Khương Bồng Cơ đã ẩn núp mấy năm nay cuối cùng cũng lộ diện lần nữa
Mắt thấy vụ xuân sắp tới, Bắc Cương và biên giới Sùng Châu liên tục điều động binh lực, thỉnh thoảng còn xảy ra mâu thuẫn trong phạm vi nhỏ
Không khí chiến tranh càng ngày càng đậm, bão tố đang lan tới.
Cùng năm đó, Mạnh thị Thương Châu và Hoàng Tung
đã chính thức cắt đứt quan hệ, mâu thuẫn của huynh đệ Hứa Bùi bước vào giai đoạn gay cấn quyết liệt, Dương Đào thì vẫn đứng vững ở Chương Châu.
Vùng đất Đông Khánh bị một con quái vật khổng lồ có tên là “chiến tranh” ăn tươi nuốt sống, nuốt toàn bộ vào trong bụng.
“Liễu Hi và Bắc Cương, Hứa Bùi và Hứa Phỉ, Hoàng Tung và Mạnh thị Thương Châu..
Chỉ với mấy nhà này mà toàn bộ Đông Khánh đều bị khuấy đảo.”
Dương Đào cau mày
Các nhà đều đang đánh trận, có nghĩa là sự phát triển của bọn họ sẽ tạm thời dừng lại, đây là thời cơ tốt để anh ta phát triển lớn mạnh hơn! Nếu đợi đến khi bọn họ phân định thắng bại, Dương Đào chỉ có mảnh đất Chương Châu này, nói không chừng sẽ bị mấy nhà đó lăm le dòm ngó
Chỉ khi chính bản thân mình lớn mạnh, anh ta mới có thể sống sót trong thời loạn thế
Nhưng..
Đồng Khánh còn chỗ nào anh ta có thể đánh?
Dương Đào gãi đầu, phiền não không thôi.
Nhan Lâm nửa cười nửa không nói: “Trời đất rộng lớn, không chỉ có mỗi nước Đông Khánh.”
Dương Đào tròn mắt nhìn: “Hả?”
Nhan Lâm cười như không cười nói: “Chẳng lẽ ngài muốn so cao thấp với đám người Liễu Hi?”
Dương Đào thẳng thừng nói: “Thần tiên đánh nhau, người phàm xen vào làm gì? Cho dù muốn ganh đua cao thấp thì tuyệt không phải là lúc này.” Căn cơ của anh ta không được vững chắc như đám người Khương Bồng Cơ, nếu giành đồ ăn từ trong miệng bọn họ, vừa tốn sức lại chẳng thu được kết quả gì.
Nhan Lâm lạnh lùng rũ mắt xuống, anh ta nói: “Ngụy Đế dẫn binh tàn tướng bại đến trốn ở địa phận nước Nam Thịnh, đây chính là cái cớ tốt để chúng ta đem binh đến đánh.” Địa bàn của Đông Khánh đã bị mấy đại thần chiếm sạch, nhưng mấy nước khác thì vẫn còn, đặc biệt là nước Nam Thịnh!
Ngụy Đế Xương Thọ Vương trốn ở Nam Thịnh, Dương Đào có thể mượn cớ này để tấn công lãnh thổ nước Nam Thịnh.
Nhan Lâm nói: “Các chư hầu Đồng Khánh ít nhiều cũng đã căn cơ, hiện giờ khó mà lay chuyển được, chủ công nên vạch ra lối thoát khác
Theo thần thấy, Nam Thịnh là một lựa chọn tốt
Sau khi tứ bộ Nam Man đánh chiếm nước Nam Thịnh, các chư hầu Nam Thịnh bắt đầu nổi dậy khởi nghĩa, không ngờ thực lực của tứ bộ Nam Man lớn mạnh, hai phe đều thương vong nghiêm trọng, bên phía Nam Thịnh cũng không có cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức
Chi bằng chủ công thừa dịp này làm chủ Nam Thịnh, tập trung phát triển..
Chờ thế lực lớn mạnh, trong tay có đủ thực lực, đến lúc đó quay lại phản công cũng không muốn
Chủ công thấy thế nào?”
Miếng bánh ngọt Đông Khánh bị người ta chia cắt sắp hết rồi, Dương Đào muốn chen chân vào thì phải đánh một trận với các chư hầu, độ khó quá lớn.
Như vậy thà rằng lấy lùi làm tiến, lựa chọn một cái bánh ngọt khác
Nếu trong thời hòa bình, sao có thể tùy tiện phải binh tiến vào lãnh thổ của một quốc gia khác như vậy?
Dám thử thò chân vào xem?
Bây giờ không giống như trước nữa
Nước Nam Thịnh đã diệt vong, các loại ngụy chính quyền mọc lên như rau hẹ, không có ai là chính thống, Dương Đào chen một chân vào cũng chẳng ai nói gì.
Không phải Dương Đào vô cớ xuất binh mà Ngụy Đế Xương Thọ Vương chính là kẻ thù của anh ta, đuổi giết kẻ thù xuyên quốc gia không được à?
“Được, vậy thì nghe theo Thiếu Dương.”
Dương Đào có thể đánh giặc những động não suy nghĩ lại không ổn, dù sao thì anh ta đã có một bộ óc khác là Nhan Lâm bên cạnh, những chuyện cần suy nghĩ thế này không tới phiên anh ta.
Thời gian trôi qua, cày bừa vụ xuân đã sắp kết thúc, Khương Bồng Cơ cũng đã hoàn thành lần điều động binh lực cuối cùng
“Nhị vương tử của Bắc Cương vẫn còn sống chứ?” Khương Bồng Cơ nghiêng đầu hỏi
Kỳ Quan Nhượng phe phẩy chiếc quạt lông: “Còn sống, tại sao chủ công lại đột nhiên nhắc tới hắn?” Giọng nói của Khương Bồng Cơ lạnh lùng, khóe môi lại cong lên: “Lễ tế cờ đang thiếu người, dùng hắn để tế cờ mới là mở đầu hoàn mỹ nhất.”