*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đại quân Bắc Cương hoảng sợ tháo chạy, người ngựa chen chúc tự giẫm đạp lẫn nhau, dường như con đường trốn chạy cũng chính là con đường dẫn tới cái chết, thây phơi khắp nơi.
Trong đám quân hỗn loạn, Cửu vương tử vô ý bị tên lạc bắn trúng vai, gã đau đến mức gương mặt trắng bệch, không ngừng kêu đau.
“Đại vương..
Bây giờ chúng ta đã an toàn rồi, quân địch không đuổi theo nữa...” Cáp Luân Sát dường như đã già đi rất nhiều, lần này chạy trốn quá kích thích khiến cho cả người ông ta đầy bụi đất, nhìn vô cùng thê thảm.
“Không, không đuổi theo nữa sao?” Mặt Cửu vương tử tái nhợt nhìn Cáp Luân Sát, tim đập như trống, cuồng loạn như mưa rền gió3giật
Gã vừa nghe thấy Cáp Luân Sát nói vậy, cái chết như hình với bóng đè trên người gã mới giảm đi một chút: “Phái người..
Phái người đi điều tra xem có đúng là bọn chúng không đuổi theo nữa không?” Gã bị thủ đoạn thật thật giả giả của Khương Bồng Cơ dọa sợ, sợ mình vừa buông lỏng cảnh giác lại đột nhiên phát hiện ra tung tích của kẻ địch.
Cáp Luân Sát nói: “Thần tuân lệnh.”
Cáp Luân Sát vừa lùi xuống thì chợt nghe trong không trung vọng đến những tiếng kêu thê lương, ông ta ngẩng đầu nhìn thấy mấy con diều hâu to khỏe đang lượn trên trời cao
“Hả..
Giặc Liễu lại đuổi tới sao?” Diều hâu phát ra tiếng kêu lớn, xuyên qua màng nhĩ của mọi người
Cửu1vương tử vốn đang căng thẳng, vừa nghe thấy âm thanh này thì suýt nữa nhảy dựng ra khỏi liên xa
Cáp Luân Sát nói: “Hồi bẩm đại vương, vừa rồi có mấy con diều hâu bay trên đỉnh đầu...” Cửu vương tử nghe vậy liền nhớ tới biểu hiện mất mặt của mình vừa rồi, nhất thời không nén được xấu hổ
Gã mang mệt mỏi vẫy tay, trực tiếp cho Cáp Luân Sát lui xuống
Trong thời gian ngắn, gã thật sự không muốn nhìn thấy mặt Cáp Luân Sát nữa..
Ai bảo đối phương thấy được bộ dạng mất mặt của gã chứ?
Tới sẩm tối, binh lính Bắc Cương chạy trốn khắp nơi đã dần trở về hàng ngũ.
Sau khi phái người kiểm tra lại số người, trong lòng mọi người đều thấy cảm6thấy ớn lạnh
Cáp Luân Sát thở dài, trên mặt đầy vẻ bị thương và mệt mỏi
Đại quân Bắc Cương tự xưng có năm trăm nghìn binh lính hùng mạnh, trên thực tế chỉ có một trăm tám mươi nghìn người, trong đó có một trăm nghìn quân tinh nhuệ và tám mươi nghìn dân binh bị ép triệu tập tới.
Trừ mười nghìn người tổn thất khi Ngột Lực Bạt đánh lén vào ban đêm, đại doanh còn lại một trăm bảy mươi nghìn người
Nhưng hiện giờ kiểm tra lại, số binh lính còn lại chưa được sáu mươi nghìn người, những binh lính khác không chết thì cũng bị bắt
“Trời muốn diệt Bắc Cương ta rồi.” Ngột Lực Bạt liều mạng trốn thoát, khi gã ta biết được kết quả này thì nước4mắt lưng tròng
“Tướng quân, tướng quân..
Ngài tuyệt đối không thể nói câu này nữa
Nếu có người truyền tới tại đại vương sẽ bất lợi cho ngài.” Hộ vệ hộ tống Ngột Lực Bạt trốn thoát đỡ lấy gã ta, tránh để gã ta không chịu nổi đả kích mà ngất xỉu
Vết thương của Ngột Lực Bạt nứt toác ra, gương mặt xám xịt không còn sức sống
Gã ta cố nuốt xuống cơn giận và bị thương trong lòng, ngón tay run rẩy nắm lấy thanh đao lớn bên người
“Ngươi nói đúng, lão phu vẫn chưa thể ngã được...” Trong mắt Ngột Lực Bạt lóe lên sự tàn khốc, hỏi binh lính: “Bây giờ chúng ta đang ở đâu?” Đối phương nói: “Chúng ta đang ở bộ lạc Mã Y Nỗ.” “Bộ lạc Mã3Y Nỗ?” Ngột Lực Bạt mấp máy môi, run rẩy nói: “Hóa ra là ở đây.” Bắc Cương có khá nhiều sông lớn nhưng lại có khá ít bãi cỏ tươi tốt.
Bình thường chỉ bộ lạc có thực lực mạnh mẽ mới có khả năng chiếm được bãi cỏ tốt nhất, nơi có dòng nước sạch nhất
Bộ lạc Mã Y Nỗ chiếm bãi cỏ lớn nhất ở bên bờ Tư Thủy, đồng thời cũng xếp hàng đầu ở Bắc Cương
Quan trọng nhất chính là bộ lạc Mã Y Nỗ là bộ lạc của mẫu thân Tam vương tử và Ngũ vương tử!
Ngột Lực Bạt là ân sự của Tam vương tử! So với việc tiếp tục để cửu vương tử kéo Bắc Cương xuống địa ngục, chi bằng nhân cơ hội này liên kết với đồ đệ để phát động đảo chính, phế bỏ Cửu vương tử
Suy nghĩ to gan lớn mật này cứ quanh quẩn trong lòng gã ta, dù thế nào cũng không bỏ xuống được
Đại quận Bắc Cương phải nhịn đói chiến đấu và chạy trốn suốt một ngày, còn bỏ đi rất nhiều lương thực
Lúc này, cả người lẫn ngựa của bọn họ vừa đói vừa rét, vừa mệt
Khác xa với bọn họ, bên phía Khương Bồng Cơ đã đốt lửa, sưởi ấm và ăn thịt, múa hát tưng bừng.
Bắc Cường chạy loạn khắp nơi khiến Khương Bồng Cơ thu được toàn bộ đồ hậu cần của bọn chúng
Ngựa chiến tốt được bắt lại, ngựa bị què chân hoặc bị thương quá
nặng thì trực tiếp giết thịt nướng ăn.
cả doanh trại đều đỏ rực ánh lửa, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Bên ngoài, binh lính vui mừng khôn xiết, trong lều chính của chủ tướng cũng mở một bữa tiệc ăn mừng.
Nói tới tiệc ăn mừng, mọi người vừa vui vẻ lại vừa khó chịu.
Đối với kẻ ham ăn như Dương Tư, chỉ cần có ăn thì không quan tâm tới chuyện gì khác, tiệc ăn mừng thể này là chuyện không thể tốt hơn, nhưng đối với người bình thường lại có chút khó chịu
Tuy nói là có chuẩn bị tiết mục giải trí góp vui nhằm tạo điều kiện cho mọi người thân thiết với nhau, nhưng quanh đi quẩn lại cũng chỉ có như vậy...
Ai lại thích xem một đám đàn ông lắc eo hất mông chứ?
Ai ngờ, chủ công nhà bọn họ hôm nay phá lệ, lại lựa chọn vũ cơ góp vui..
Vũ cơ đấy!!! “Chủ công nói thật sao?” Phong Chân là người đầu tiên mắt sáng lên, cả gương mặt cũng tràn đầy sức sống
Đừng tưởng anh ta quá phong lưu, trong những người ở đây rõ ràng chỉ có duy nhất anh ta là người thích hợp để hỏi vấn đề này
Lý Uân đã nhảy vào phần mộ hôn nhân, vợ còn là Thượng Quan Uyển - em gái được chủ công che chở, anh dám có hứng thú với vũ cơ sao? Kỳ Quan Nhượng cũng là người đã cưới vợ, tính cách ngoài lạnh trong nóng, cho dù anh ta có thật sự muốn nhìn thấy vũ cơ cũng sẽ duy trì dáng vẻ quân tử
Tôn Văn thì càng không cần nói, người ta đã là ông nội rồi nên phải làm gương tốt cho cháu mình, không thể quá sốt sắng với phụ nữ đẹp được
Còn Vệ Từ thì sao...
Ừ, trong lòng Phong Chân biết anh có tâm tư không thể nói ra với chủ công nên sẽ không nhảy ra.
Phù Vọng hình như rất yêu Tuệ Nương Tử, làm một gã đàn ông ăn chay nhiều năm như vậy, chắc hẳn cũng không thích hợp nhúng tay vào đề tài này.
Về phần Khương Giáo úy..
Khụ khụ khụ, người ta là phụ nữ, vũ cơ có xinh đẹp đến mấy đi nữa thì cô cũng không có cảm giác đâu
Đếm tới đếm lui, trong những người ở đây chỉ có Phong Chân có “quyền lên tiếng”.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy
Ta nói được làm được
Đám người Bắc Cương chạy quá nhanh nên không chỉ bỏ lại rất nhiều lương thực mà còn bỏ lại không ít gánh nặng
Khi quân ta lục soát đại doanh của Bắc Cương, phát hiện ra mười mấy vũ cơ dị vực xinh đẹp
Đương nhiên, ngoại trừ vũ cơ còn có mấy người tự xưng là cơ thiếp của đại vương Bắc Cương, các nàng cũng giỏi ca múa..
Thật vất vả đánh thắng trận này, dù sao cũng nên khao mọi người một lần, vậy nên ta dứt khoát hạ lệnh cho các nàng soạn lời ca, mua một bài cho mọi người thả lỏng một chút...”
Mọi người hờ hững vây xem.
Phong Chân sai rồi
Ở đây trừ anh ta ra, chủ công nhà bọn họ cũng rất có hứng thú với các vũ cơ kia
“Đẹp, quá đẹp..
Ta nghe nói phụ nữ Bắc Cương giỏi ca múa, những vũ cơ trải qua huấn luyện múa đặc biệt còn có phong thái hơn người...”
Phong Chân vui mừng tới mức khóe miệng suýt chút nữa kéo tới tận mang tai
Những vũ cơ này vốn do Cửu vương tử dày công bồi dưỡng, bây giờ lại hời cho đám người Khương Bồng Cơ.
Tiếng nhạc quyến rũ mang đặc trưng của dị vực vang lên, hơn mười vũ cơ mặc trang phục gợi cảm, cơ thể như ẩn như hiện từ ngoài lều vừa múa vừa tiến vào lều vải, từng bước đều linh hoạt như cá nhỏ, chẳng khác nào không xương, đôi chân trần giẫm lên da thú mềm mại trải phía dưới.
Khuôn mặt dị tộc Bắc Cương thường có đường nét rõ ràng, mang theo chút nhiệt tình và phóng khoáng hiếm thấy được ở phụ nữ nhà Hán, bọn họ giống như một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt
Phong Chân rất thích những người phụ nữ mạnh mẽ như vậy nên nhìn chằm chằm bọn họ.