*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đừng nói là vương tử Bắc Cương, cho dù là đại vương của Bắc Cương bị bắt làm tù binh, chắc hẳn cũng chỉ có một con đường chết
Cô rõ ràng là phụ nữ, nhưng trong xương cốt lại thể hiện ra sự tàn nhẫn còn hơn cả người đàn ông ngang tàng nhất Bắc Cương
“Nói linh tinh gì chứ..
Đại vương tiếp tục sống sót, chạy trốn tới chỗ tiếp theo để chỉnh đốn binh mã thì Bắc Cương còn có cơ hội
Nếu như tất cả đội quân đều chốn thân ở đây, chẳng phải sẽ thành kẻ có tội với Bắc Cương sao?” Ngột Lực Bạt đã rất mệt mỏi rồi, nhưng rơi vào đường cùng, gã ta lại cảm thấy mình đầy sức lực.
Cho dù sắp chết,3gã ta cũng muốn cắn một miếng thịt từ trên người giặc Liễu xuống, không để cô ta có thể dễ dàng thực hiện được ý định
Đại vương tử thấy Tam vương tử vẫn còn do dự liền hạ quyết tâm, trực tiếp gọi người trói hắn ta lại đưa đi
Trước khi rời đi, hắn nhìn Ngột Lực Bạt với vẻ mặt phức tạp
Hắn từng cố gắng lôi kéo Ngột Lực Bạt, không ngờ tính tình của đối phương ngang bướng nên căn bản không hề dao động.
“Tạm biệt...”
Hắn nghẹn giọng nói ra hai chữ nhưng trong lòng biết rõ Ngột Lực Bạt chết chắc rồi.
“Lão phu sẽ ở dưới suối vàng dõi theo các ngài.” Ngột Lực Bạt cắn răng nói: “Đừng để Bắc Cương rơi vào tay1kẻ địch!”
Ngột Lực Bạt muốn kỵ binh Bắc Cương giẫm lên đất của Trung Nguyên
Đây là tâm nguyện cả đời của gã ta
Nhưng gã ta chưa bao giờ từng nghĩ tới Trung Nguyên sẽ nuốt mất Bắc Cương
Ngột Lực Bạt nói xong liền vội vàng lệnh cho không ít tướng lĩnh trẻ tuổi có tiềm lực chạy trốn cùng.
Cuối cùng, gã ta chỉ để lại hơn ba nghìn người chặn phía sau.
Ngột Lực Bạt từng nghĩ tới rất nhiều kết cục cho mình, nhưng gã ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị đám người nhu nhược của Trung Nguyên ép vào chỗ chết
Mãi đến khi trời vừa tờ mờ sáng, từng tia sáng xuyên qua tầng mây, chiếu thẳng xuống mặt đất.
Những người bên cạnh Ngột Lực Bạn6đã bị giết hết, chỉ còn hơn mười người
Gã ta và những người còn sống sót đều bị áp giải đến trước mặt Khương Bồng Cơ.
Khương Bồng Cơ và Ngột Lực Bạt mới gặp mặt ba lần
Lần đầu tiên, Ngột Lực Bạn đang đứng ở đỉnh cao của cuộc đời, kiêu ngạo không ai bì nổi
Khương Bồng Cơ lại chỉ là một dân thường
Lần thứ hai, Khương Bồng Cơ oai phong một phương, là chư hầu mạnh mẽ uy hiếp tới Bắc Cương, Ngột Lực Bạt lại là sứ giả phải nén giận cầu hòa
Đây là lần thứ ba..
Khương Bổng Cơ vẫn là chư hầu nhưng gã ta lại là tù binh
“Quỳ xuống...” Binh sĩ đạp vào khuỷu chân, ấn Ngột Lực Bạt quỳ xuống
Nhà Hán vùng Trung Nguyên4chỉ lạy trời, lạy đất, lạy cha mẹ, cho dù là vua cũng không thể bắt hai đầu gối của bọn họ gập lại, chỉ cần chắp tay thi lễ là được
Nhưng đối với tù binh..
Đặc biệt là tù binh Bắc Cương, bọn họ căn bản sẽ không chú ý tới điều này
Một tù binh ngay cả mạng sống cũng không còn là của mình mà vẫn muốn đứng thẳng sao? Hão huyền! Bộ dạng Ngột Lực Bạt thảm hại, khắp mặt dính đầy máu thịt nhưng hai mắt vẫn hiện rõ sự căm hận và ý muốn giết người
Khương Đồng Cơ quan sát gã ta,rất dễ dàng đoán được thân phận của đối phương.
Cùng lúc đó, người xem livestream cũng đang quan sát Ngột Lực Bạt và suy3đoán thân phận của gã ta
Đối với một người chỉ xuất hiện ba lần trong livestream, gần như phần lớn người xem đều không nhận ra gã ta
[Thánh Linh Thái Nhi Của Đường Môn]: Người này là ai vậy? Gã ta bị áp giải đến chỗ của Streamer thì chắc là nhân vật cấp cao của Bắc Cương nhỉ?
[Trộm Vặt Có Một Không Hai]: Nhìn người này khá quen mắt, nhưng trên mặt gã ta đầy thịt nát màu đen, tui thật muốn lau mặt cho gã ta quá
[May Mắn Tràn Đầy]: Streamer, cô muốn chiêu hàng sao? Chiêu hàng ư? Không có khả năng
Khương Đồng Cơ không có ý định này, Ngột Lực Bạt cũng sẽ không tiếp nhận sự sỉ nhục như vậy.
“Tái Đạo, ông đưa người này đến trước mặt ta làm gì?”
Khương Bồng Cơ liếc nhìn Ngột Lực Bạt phía dưới với ánh mắt bình thản.
Cô không định giả mù sa mưa chiều hàng như dự đoán của Ngột Lực Bạt, càng không hề bỏ đá xuống giếng, giẫm đạp lên gã ta mà trái lại, lựa chọn không đếm xỉa tới.
Tôn Văn cười nói: “Người này có địa vị không tầm thường ở Bắc Cương, nắm quyền sinh sát trong tay, cho nên ta mới tới xin chỉ thị của chủ công.”
Không đúng..
Ngột Lực Bạt thu hồi lại tâm tư, hai mắt gần như muốn rơi ra khỏi trong mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc trang phục văn nhân ngồi phía dưới chủ trương.
Tái Đạo?
Cái tên này khiến gã ta thầm khiếp sợ.
Ngột Lực Bạt đã cẩn thận nghiên cứu qua khi thấy Cửu vương tử phát huy thần
kỳ như vậy...
Gã ta càng nghiên cứu càng cảm thấy Tôn Văn có vấn đề
Nhưng người ta đã biến mất nên gã ta không có cách nào nghiên cứu rõ ràng được.
Người kia cũng có tên tự là Tái Đạo, cũng tuổi này..
Cơ mặt Ngột Lực Bạt khẽ giật, trong lòng hiểu rõ nhưng trong mắt vẫn đầy vẻ kinh ngạc
“Hóa ra là người...Ngột Lực Bạt nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão phu đúng là mắt mù rồi..
Cuối cùng lại không phát hiện ra chính người đang âm thầm gây chuyện...” Nếu như Bắc Cương không nội loạn, các bộ lạc không chia năm xẻ bảy, Bắc Cương sẽ không đến mức chỉ lấy ra đại quân một trăm tám mươi nghìn người như vậy
Tôn Văn rất bình tĩnh nói: “Ngài quá khen rồi.”
Ngột Lực Bạt nghe Tổn Văn xác nhận thì làm sao còn bình tĩnh được nữa, nhào về phía ông mà muốn mở miệng cắn
Tôn Văn nhìn gã ta, thậm chí sắc mặt cũng không thay đổi, lộ rõ vẻ cao ngạo và khinh miệt.
Khương Bồng Cơ nói: “Chuyện này cũng cần xin chỉ thị hả? Dù sao ta cũng không thể chiêu hàng gã ta, cho dù có gặp cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.” Nếu có thể khiến Ngột Lực Bạt thần phục, vậy trừ khi trong cơ thể Khương Bồng Cơ có huyết thống Bắc Cương thuần khiết
Tôn Văn áy náy gật đầu và bình tĩnh nói: “Tuy là vậy, nhưng thần tử vẫn phải giữ bổn phận của mình, tuyệt đối không dám lạm quyền.” Suy đoán ý nghĩ của bề trên cũng không có nghĩa là tự ý làm chủ, Tôn Văn càng không thể nào vượt qua chủ công mà tự ý quyết định được
Ngột Lực Bạn đã bình tĩnh hơn, nhổ nước bọt về phía Khương Bồng Cơ
Người xem có thể từ quỹ tích của nước bọt và dáng vẻ để nhận ra tâm trạng của gã ta
Ngột Lực Bạt nói: “Yêu phụ..
Cho dù ngươi có thể tạm thời thắng được một lần nhưng người còn có thể thắng được cả đời sao?” Khương Đồng Cơ nói: “Ta không biết mình có thể thắng được cả đời hay không, nhưng chắc chắn ngươi không giữ được Bắc Cương nữa rồi.” Ngột Lực Bạt lại phun ra bọt máu, gương mặt già nua đầy vẻ dữ tợn
“Lão phu nguyền rủa ngươi có khai quốc lập triều thì cuối cùng cũng sẽ rơi vào trong tay của họ khác, con cháu không được chết tử tế!”
Cho dù là nguyền rủa và sỉ nhục, Ngột Lực Bạt cũng giở trò.
Khương Bồng Cơ là phụ nữ
Từ xưa tới nay không có người phụ nữ nào đăng cơ làm vua, càng chưa nói tự mình khai quốc
Đối với người tự mình khổ cực gây dựng cơ nghiệp, nhất định sẽ muốn truyền lại cho con cháu chứ không chịu để cho người của họ khác tranh giành quyền lợi.
Nhưng cô là phái nữ thì dù sao cũng phải lập gia đình, phải làm vợ, chỉ cần chồng của cô có chút tham vọng, ha ha...
Cũng không phải không có khả năng khiến hoàng thất đổi họ
Vẻ mặt Vệ Từ chợt biến đổi, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt lại
Kiếp trước, Vệ Từ đã không giấu đi sự sắc bén ngay từ đầu, anh và bệ hạ âm thầm bên nhau, quan hệ của hai người rất thân mật
Khi đó Khương triều vừa thành lập nên đang cần người
Vệ Từ lại giỏi về mọi phương diện nên rất được trọng dụng
Anh bước từng bước vững chắc về phía trung tâm quyền lực, khi danh tiếng đang nổi thì ông trời lại cảnh báo và làm thiên thạch rơi xuống.
“Vua không truyền một đời, Hoàng Phủ thay thế.”
Hoàng Phủ là ai?
Nhìn thấy họ này thì mọi người sẽ nhớ tới vị thừa tướng có tiếng tăm lừng lẫy của đời trước
Thừa tướng kia đã chết thế nào? Trong lòng tất cả mọi người đều biết
Người ta đã chết mấy trăm năm nên tất nhiên không có khả năng chết đi sống lại, đó là do ông ta chuyển thể quấy phá thôi
Sau khi văn võ toàn triều bị cẩn thận kiểm tra sinh thân bát tự, Vệ Từ bị réo tên.
Đây là một ván cờ, nhưng Vệ Từ không biết có bao nhiêu người bị liên lụy trong đó, bao nhiêu người muốn lấy mạng của anh.