*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Con thì có thể có tính toán gì chứ?” Điệp di nương giống như bị kích thích, hai tay siết chặt lấy vai của Liễu Chiêu, vẻ mặt kích động khó có thể kiềm chế, thậm chí có phần vặn vẹo: “Năm đó, mẫu thân con cũng nói trong lòng tỷ ấy tự biết tính toán, nhưng số phận cuối cùng thế nào?”
Chết rồi!
Trước đó một ngày còn cười dạy bà quản lý việc bếp núc, ủ hoa lê làm rượu, nhưng ngày hôm sau lại chết bất đắc kỳ tử! Điệp di nương rõ ràng muốn hét lớn, nhưng bà vẫn còn lý trí nên cố gắng nhịn xuống
Liễu Chiêu cảm giác hai vai mình như bị hai gọng kìm kẹp chặt
Rõ ràng cậu đau đến mức nước mắt cũng ứa ra nhưng vẫn kiên cường không hé răng
Điệp di nương cố gắng lắm3mới miễn cưỡng bình tĩnh lại được
“Nhìn phản ứng này của con, chắc hẳn con cũng đã láng máng biết được sự thật rồi?” Liễu Chiều do dự một lát mới khẽ gật đầu: “Người đó nói cho con biết
Lúc trước, di nương giao hộp gấm cho con, con dựa theo chỉ dẫn trong hộp gấm tìm được di vật của mẫu thân
Con còn tìm được thư viết tay của mẫu thân trong đó...”
Trước khi Liễu Chiều tới Sùng Châu, Điệp di nương vẫn luôn không mấy quan tâm tới người khác này lại tự nhiên tới thăm cậu giữa đêm khuya, khiến cậu suýt nữa bị dọa tiểu ra quần.
Bà cũng không nói nhiều, chỉ đưa một cái hộp gấm nhỏ cho cậu, nói đó là di vật do mẫu thân cậu để lại.
[Chỉ được lén xem một mình, bất kể bên trong có1vật gì cũng nhất định phải giữ mồm giữ miệng, không thể nói ra với bất kỳ ai.] Điệp di nương đã nói với cậu như vậy
Trong lòng Liễu Chiêu có hoài nghi nhưng không chống lại được sự tò mò, cuối cùng vẫn lặng lẽ mở hộp gấm ra
Bên trong hộp gấm có một cái chìa khóa với hình dáng kỳ lạ, một mảnh giấy ố vàng được gấp gọn, trên đó vẽ một bản đồ.
Liễu Chiêu tránh tất cả mọi người, lén lút đi tới nơi trong bản đồ chỉ dẫn và tìm được một phần của cải được cất giấu đủ để cho người bình thường sống an nhàn suốt đời.
Nhưng những vàng bạc này đều không quan trọng, quan trọng là bên trong có một phần di vật của mẫu thân để lại cho cậu
Từ khi Liễu Chiêu có ký ức,8cậu vẫn cho rằng mình là con trai của vợ lẽ tầm thường.
Mẫu thân thấp kém, phụ thân thì đối xử lạnh lùng
Cậu có thể sống và có được một phần cơm ăn ở Liễu phủ đã là may mắn lớn rồi
Nhưng di vật của mẫu thân đã lật đổ suy nghĩ đó của cậu..
“Con không được tin lời tên vô liêm sỉ kia!” Điệp di nương quả quyết nói: “Con đừng tin bất kỳ lời nào kẻ đó nói
Nếu như con thật sự không quyết định được thì có thể tin tưởng Lan Đình
Như vậy, cho dù con dốt nát kém cỏi, ít nhất sau này cũng có thể làm một vương gia ung dung tự tại...” Liễu Chiêu nghẹn đỏ mặt
Cậu thật sự không nghĩ xa như vậy
Cậu quen sợ hãi, quen an nhàn rồi.
Cậu chỉ muốn sắp xếp ổn thỏa cho người9mình muốn bảo vệ mà thôi
“Trong thư của mẫu thân cũng viết thể
Tỷ ấy là người tuyệt đối có thể tin tưởng được.” Liễu Chiều hình như nghĩ đến điều gì đó lại nói thêm một câu: “Cả di nương nữa.” Điệp di nương nghe câu nói vậy thì ngẩn người ra
Trên gương mặt xinh đẹp đầy đau thương, lặng lẽ khóc không thành tiếng
“Có đúng là tỷ ấy đã nói thế không?”
Liễu Chiêu nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Điệp di nương thì khó nhọc gật đầu: “Vâng, mẫu thân nói vậy.” “Hừ, xem như tỷ ấy có lương tâm.” Điệp di nương khẽ hừ một tiếng nhưng khóe miệng không thể khống chế được mà khẽ cong lên
“Con chỉ không hiểu..
Vì sao di nương cứ nhất định muốn con phải nhanh chóng thành hôn?”
Liễu Chiêu nghĩ đến chuyện này lại cảm thấy7phiền muộn
Bị ép cưới tới mức trèo tường, cậu cũng cạn lời.
“Con sớm thành hôn thì sớm ra ngoài ở riêng.” Điệp di nương nói: “Ta không quan tâm a tỷ kia của con có lại lịch thế nào
Con cho rằng cô ta sẽ có tình cảm tỷ đệ với con sao? Con cho rằng Liễu Xa có tình cảm sâu nặng với con sao? Nếu thấy con quá chướng mắt, thuộc hạ của Liêu Hi cũng có thể giết chết con.” Liễu Chiêu căng thẳng nuốt nước bọt, cảm giác trên cổ lạnh buốt
Điệp di nương nói đúng, nếu như mình ngáng đường a tỷ, tỷ ấy chưa ra tay thì có lẽ người bên cạnh đã âm thầm ra tay trước rồi
Cậu cũng không có nhiều cái mạng như vậy để thoát khỏi mưu tính của những người đó
“Ở riêng cũng không phải là kể lâu dài...”
Điệp di nương cười nhạt, chỉ vào một đống lý lịch của các thiếu nữ để trên bàn
“Người mà di nương lựa chọn cho con, ngoại trừ gương mặt được, dáng người đẹp, thân phận gia thể thì lại không tốt lắm.”
Không có nhà mẹ đẻ quá quyền thế, bề ngoài Liễu Chiêu lại kém cỏi như vậy, sẽ không đáng
chú ý.
Liễu Chiêu cẩn thận xem
Các thiếu nữ trên bức tranh thật đúng là..
Người nào người nấy đều rất xinh đẹp, nhưng gia thế xuất thân lại không ra gì
“Di nương, con thấy vẫn nên chờ a tỷ về rồi quyết định chuyện này, nhờ tỷ ấy chọn giúp đi.” Liễu Chiêu vẫn kiên trì với ý kiến của mình.
Điệp di nương vừa mới bình tĩnh lại lập tức nổi giận
Liễu Chiêu vội vàng trấn an, nắm cổ tay của bà: “Di nương, nếu như những gì trong thư mẫu thân con để lại không phải là giả, con nghĩ di nương có lẽ đã hiểu nhầm gì rồi
Không phải con tham quyền thế, con cũng không mơ ước cơ nghiệp do a tỷ giành được, càng không nói tốt cho người kia
Con chỉ tin tưởng vào phán đoán của mình, cố gắng hoàn thành nguyện vọng của mẫu thân thôi.” “Nguyện vọng của tỷ ấy là gì?” “Di nương nghĩ sao?” Liễu Chiêu hỏi ngược
Gương mặt xinh đẹp của Điệp di nương trở nên lạnh lùng, trong mắt đằng đằng sát khí
Liễu Chiều cảm thấy cổ mình cũng sắp bị đông cứng rồi
“Tỷ ấy đã bị hại chết còn không quên được người kia..
Ta vì lợi ích toàn cục mà phải tạm thời nhân nhượng làm thiếp, sao tỷ ấy không nhìn thử ta xem?” Liễu Chiều: “..” Không thể không nói, câu này có lượng tin tức quá lớn...
“Liễu Chiêu, con phải nhớ kĩ, con không chơi lại được hai người kia đâu...” Điệp di nương nói đến đây, trong mắt có chút hốt hoảng: “Cái gì mà một thân hai hồn chứ! Ta căn bản không tin
Đây rõ ràng là cô hồn dã quỷ không rõ lai lịch..
Về phần người còn lại...”
Liễu Chiêu vỗ nhẹ vào vai của Điệp di nương, xoa dịu tâm trạng bất an và sốt ruột của bà
Đôi mắt đen láy của cậu mở to, khẽ nói: “Di nương, con biết
Nhưng có một số việc, hình như chỉ có con mới có thể làm được.” Liễu Chiêu không phải là kẻ ngốc
Từ khi cậu hiểu được địa vị của thứ tử trong xã hội thế nào thì đã biết cách che giấu bản thân
Những gì tây tịch tiên sinh dạy, cậu rõ ràng học một lần liên hiểu, nhưng cứ phải giả vờ như rất tốn sức, nhất quyết phải học tới mười mấy lần
Bởi vì cậu không thể cướp danh tiếng của đích huynh là Liễu Hi...
Được rồi, cuối cùng thì người đó cũng được chứng thực là “đích nữ”
Xét đến cùng, con cái của vợ lẽ mà muốn sống yên ổn thì nhất định không thể ưu tú hơn con của vợ cả
Tuổi còn nhỏ, tuy chưa từng có ai dạy Liễu Chiểu về những điều này nhưng cậu không cần học cũng biết, có thể thấy được cậu thông minh tới mức nào
Tuy nhiên, cậu hẳn là không biết câu này....
Giả heo ăn thịt hổ nhiều, sớm muộn gì cũng sẽ thành heo.
Liễu Chiêu giả làm kẻ học hành tệ hại, giả suốt một thời gian thì cậu cũng dần lấy heo làm chuẩn
Làm kẻ học kém cũng tốt, sống phóng túng không cần quan tâm đến chuyện gì.
Vừa may, cậu còn có một a tỷ “mượn xác hoàn hồn” toàn năng, sau này sẽ là quân chủ thống nhất thiên hạ
Nhà ai có cơ to bằng nhà cậu chứ? Đừng nói Liễu Chiêu không có lương tâm, không nhớ tới điểm tốt của đích tỷ trước kia.
Cậu và đích tỷ kia gặp nhau được vài lần, thậm chí còn không nói với nhau được mấy câu thì lấy đâu ra tình cảm? “Con có thể làm gì?” Điệp di nương cười lạnh: “Cho dù con không giấu dốt, con có thể đấu thắng được ai chứ?”
Liễu Chiều: “...”
Cậu không đấu lại được ai cả, nhưng cũng không cần day đi day lại thực tế đầy bi thương này chứ? “Không phải đâu, di nương...” Liễu Chiếu nhìn trái nhìn phải sau đó vẫy tay với bà rồi thì thầm một câu: “Con nghi ngờ người kia là giả!”
“Giả sao?” Điệp di nương kinh ngạc trợn tròn hai mắt
“Từ nội dung trong bức thư viết tay của mẫu thân, con thấy được khả năng này là rất cao.” Liễu Chiêu nói: “Bên cạnh con đã có một a tỷ mượn xác hoàn hồn không biết từ đâu tới..
Trong thư, mẫu thân cũng thừa nhận mình là người mượn xác hoàn hồn..
Chuyện kỳ quái như vậy còn xảy ra tới hai lần, dù có xảy ra chuyện gì khác nữa cũng chẳng có gì kỳ lạ.”