“Thầy
Thầy..
Học trò bất hiếu..”
Tam vương tử khóc đến mức chết đi sống lại, cơ thể vốn đã yếu ớt lại càng thêm suy nhược, dáng vẻ chật vật không còn nhìn ra được chút khí chất cao quý nào
Hắn ta không chỉ khóc vì Ngột Lực Bạt, hắn ta còn khóc vì vận mệnh sắp phải đối mặt và tình cảnh quẫn bách trước mắt.
Ngột Lực Bạt dẫn mấy nghìn lính tinh nhuệ chặn phía sau để bảo vệ hắn ta và Đại vương tử.
Mặc dù thuận lợi trốn ra được nhưng trên người bọn họ không mang theo bao nhiêu vũ khí, thậm chí ngay cả thức ăn và nước sạch cũng không có
Bọn họ không được cung cấp lương thực, nhịn đói vô cùng khổ sở, chỉ có thể ăn cỏ và vỏ cây lót dạ
Nhớ lại mấy tháng trước, một trăm tám mươi nghìn tinh nhuệ của doanh trại Bắc Cương, tính cả ba mươi nghìn tinh nhuệ của Đại vương tử dẫn tới là vừa tròn hai trăm mười nghìn! Hai trăm mười nghìn dũng sĩ Bắc Cương, hiện giờ chỉ còn lại chưa đầy hai mươi nghìn người, tất cả đều là binh tân tướng bại.
Ác mộng vẫn còn chưa kết thúc, tin tức Ngột Lực Bạn đã chết mới thực sự giáng cho bọn họ đòn đả kích nặng nề
Tam vương tử khóc lóc thảm thiết, Đại vương tử thầm lo lắng trong lòng, hận không thể chém chết người em trai này để tại mình được yên tĩnh
“Giờ khóc lóc thì có tác dụng gì? Việc gấp cần làm trước mắt là liên lạc với các bộ lạc lớn của Bắc Cương, cùng liên kết lại mà chinh phạt giặc Liễu, có vậy mới không phụ lòng tướng quân.” Đại vương tử vô cùng sốt ruột, đám truy binh phía sau còn chưa hoàn toàn cắt đuôi được, bọn họ rất có thể sẽ phải đi gặp Ngột Lực Bạt bất cứ lúc nào đấy
“Thầy đối xử với cô như con ruột, tại sao không cho cô khóc thương người?” Tam vương tử ổn định lại cảm xúc, có điều đôi mắt vẫn đỏ hoe
Nhưng Đại vương tử nói đúng, hiện giờ bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất, còn núi xanh không lo thiếu củi đốt
Tam vương tử nghĩ đến tên đầu sỏ gây ra những chuyện này thì hung hăng nghiến răng ken két: “Chỉ trách lão Cửu..
Nếu không phải do nó liên lụy, thầy sẽ không mất sớm như vậy
“ Nếu không vì tên đồng đội ngu như heo Cửu vương tử làm hỏng đi ván bài đẹp, Bắc Cương cũng không phải chịu tổn thất lớn như vậy.
Đại Vương tử nói: “Nó? Ha ha, nói không chừng đã chôn thân trong bụng cá rồi.”
Bao nhiêu người khỏe mạnh, tay chân lành lặn đều bị lũ lụt cướp đi tính mạng, lão cửu bị trúng gió mà còn sống được chắc?
Nghe Đại vương tử nói vậy, trong lòng Tam vương tử mới cảm thấy dễ chịu hơn chút
Nào ngờ, người mà bọn họ nói đã “chôn thận trong bụng cáo không những không chết, ngược lại còn may mắn sống sót.
Chỉ tiếc, vận may của gã cũng có hạn
Cửu vương tử bị binh sĩ đi tìm kiếm những người sống sót bắt trở lại.
Mọi người bị thu hút vì thấy gã ăn mặc giàu sang phú quý.
Dẫn gã về doanh trại, vừa điều tra thân phận của gã mới biết gã chính là đại vương trước kia của Bắc Cương
Mặc dù chỉ là “đại vương”, nhưng cũng là “vương”, binh lính vội vàng báo chuyện này lên Khương Bồng Cơ
Khương Đồng Cơ vốn không muốn gặp nhưng khi biết người này trúng gió mà vẫn còn sống, cô lại tò mò muốn nhìn xem kẻ may mắn này có dáng vẻ ra sao
Cửu vương tử được người khiêng vào trong chủ trương, bởi vì hết thuốc nên dấu hiệu bị “trúng gió” của Cửu vương tử đã có phần thuyên giảm.
Trước kia chỉ có thể cử động mắt, hiện giờ đã có thể xoay cổ sang hai bên
Cửu vương tử đã chuẩn bị sẵn tâm lý để cầu xin tha thứ, nhưng không ngờ gã lại nhìn thấy “vầng trăng” trong lòng mình ở chủ trương! Tôn Văn: “...” Cửu vương tử nhìn chằm chằm vào Tôn Văn, đáy mắt chứa đầy sự đau đớn và ai oán khi bị người khác phản bội
Ánh mắt của gã nóng rực, khiến người ta không thể không chú ý tới
“Quen hả?” Khương Bồng Cơ cười hỏi Tôn Văn: “Nhìn bộ dạng này thì có lẽ là người quen cũ của ông ở Bắc Cương rồi.” Tôn Văn cười đáp: “Người này chính là vương tử thứ chín của đại vương Bắc Cương, ngu ngốc vô cùng, lợi dụng gã để mượn đao giết người cũng không tệ.” Cửu vương tử nghe Tôn Văn nói vậy thì trái tim vô cùng đau đớn
Hai mắt gã đỏ rực, dường như muốn chém Tôn Văn thành trăm nghìn mảnh.
Uổng công gã tin tưởng Tôn Văn như vậy, thậm chí còn lo lắng đau lòng khi đối phương mất tích, không ngờ..
Không ngờ Tôn Văn lại là gián điệp do giặc Liễu phái tới!
Nghĩ đến việc mình bị Tôn Văn đùa bỡn xoay mòng mòng, khiến cả chín anh em tự giết hại lẫn nhau, bộ lạc Bắc Cương thì chia năm xẻ bảy..
Sắc mặt Cửu vương tử càng trở nên khó coi, ánh mắt nhìn Tôn Văn như ẩn chứa hàng nghìn hàng vạn lưỡi dao..
Đáng tiếc, những lưỡi dao này không thể đâm chết người.
“Nói vậy, người này vẫn là công thần” Trợ giúp Khương Bồng Cơ đối phó với Bắc Cương, Cửu vương tử chẳng phải là công thần hay sao? Tôn Văn cười đùa nói: “Nể tình người này lập được công lớn, chủ công đừng nên dễ dàng bỏ qua cho gã.” Khương Bồng Cơ nói: “Thưởng phạt phải phân minh, không thiên vị..
Nếu gã đã có công, tất