“Đây, đây thực sự là thần kỹ vô cùng kỳ diệu!”
Mạnh Hồn không tin nổi, vội đâm những thi thể này. Mỗi con rắn đều đã mềm oặt nên khi ông phái mấy binh lính to gan đến cắt thân rắn thì kinh ngạc phát hiện, bên ngoài những con rắn này nhìn như bình thường nhưng nội tạng và xương cốt bên trong đều đã vỡ vụn hết, khu vực não còn nát như tương.
Mổ liên tiếp mấy con rắn đều là như vậy, trong lòng Mạnh Hồn có chút tiếc nuối.
“Vốn đang mong chờ một nồi canh rắn cách thủy coi như an ủi, vậy mà…”
Không ngờ tới thi thể đám rắn đều trở thành như vậy, tuyến độc sau mắt đã vỡ vụn nên thịt rắn này không thể ăn được nữa.
Trong lòng ông có chút tiếc nuối nhưng đáy mắt lại tràn ngập sùng bái cuồng nhiệt với chủ công nhà mình!
Chỉ một người mà giết chết cả đàn rắn hơn triệu con!
Chỉ một cái phất tay mà có thể làm ra một hành động vĩ đại như vậy. Nếu nói chủ công nhà mình không phải minh quân trời định thì Mạnh Hồn là người đầu tiên không phục!
Binh sĩ toàn quân xử lý xác rắn, không chỉ phải đốt sạch xác rắn bên ngoài doanh trại mà còn phải thu dọn xác của những con đã bò vào bên trong.
Không khí hôm nay tương đối mát mẻ nhưng chẳng mấy chốc thời tiết sẽ ấm lên. Nếu như không nhanh chóng đốt sạch đám thi thể này mà mặc cho bọn chúng hư thối sinh giòi thì không biết sẽ đem đến bệnh dịch gì cho binh sĩ. Bởi vì ảnh hưởng của Khương Bồng Cơ và quân quy, binh sĩ trên dưới doanh trại đều đạt thành một nhận thức chung - thi thể hư thối sẽ mang đến bệnh dịch. Nếu không giải quyết một cách hợp lý thì bệch dịch sẽ lan sang con người.
Lực sát thương của đàn rắn quá lớn, dù là tộc Cao Việt khống chế hàng nghìn con rắn cũng không dám đi theo.
Vì thế, khi người điều khiển rắn của tộc Cao Việt nhìn thấy ánh lửa bay lên từ doanh trại của Khương Bồng Cơ thì không khỏi cười khoái chí.
Theo hắn, Khương Bồng Cơ dùng lửa chống lại trăm nghìn con rắn thực sự là tự tìm đường chết. Ngọn lửa quá nhỏ thì không có lực uy hiếp nhưng ngọn lửa quá lớn thì lại nguy hiểm cho bản thân. Phần lớn những con rắn này đều có độc, chỉ là độc mạnh hay yếu mà thôi. Có loại độc chỉ trong thời gian một nén nhang đã có thể cướp đi mạng người nhưng cũng có loại lại khiến người ta chết dần chết mòn trong đau đớn. Đây thực sự là cục diện không thể giải quyết!
Người điều khiển rắn vốn ngông cuồng lúc này càng thêm phần tự tin, chỉ Vệ Từ hiểu được vì sao bọn họ lại có sự tự tin đó. Hoàng Tung của kiếp trước đánh nhau với tộc Cao Việt, nhiều lần rơi vào tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc. Bầy rắn bao vây tấn công khiến anh ta bị tổn thất nặng nề. Các loại rắn rết, côn trùng, chuột, kiến làm ô nhiễm nguồn nước của đại quân, thực sự là họa vô đơn chí.
Tuy nhiên, tộc Cao Việt phách lối tự tin này lại gặp phải Khương Bồng Cơ.
Đây không phải là đá trúng cửa sắt mà rõ ràng là đá phải cửa thép hợp kim titan!
Binh sĩ ngoài trướng hồ hởi xử lý chỗ xác rắn, đám người trong trướng lại mỗi người ôm một suy nghĩ riêng, tuy nhiên ánh mắt nhìn Khương Bồng Cơ đều giống như lần đầu tiên biết cô. Khương Bồng Cơ không nói lời nào khiến mọi người cũng không biết bắt đầu từ đâu, cho đến khi một tiếng sáo thê lương mà ngắn ngủi phá vỡ sự yên tĩnh!
Khương Bồng Cơ trừng mắt nhìn Phong Chân.
Đối phương liền ngượng ngùng buông cây sáo trúc xuống.
“Huynh làm gì vậy?”
Âm nhạc vốn là thứ khiến lòng người say đắm nhưng tiếng sáo của Phong Chân lại khó nghe đến mức mọi người đều âm thầm nhăn mặt.
Đối mặt với sự chất vấn của mọi người, Phong Chân nói: “Vừa rồi chủ công dùng âm thuật điều khiển muông thú, ta nghĩ khúc khi nãy chủ công tấu là yếu tố quyết định, cho nên mới thổi thử.”
Tuy trình độ của Phong Chân ở phương diện tao nhã không bằng mấy người Vệ Từ và Phong Cẩn nhưng thổi sáo đối với anh ta mà nói chính là hạ bút thành văn.
Khi nãy Khương Bồng Cơ thổi sáo giết rắn, tư thái “phong lưu như gió” ấy khiến lòng anh ta ngứa ngáy.
Trí nhớ của anh ta rất tốt nên toàn bộ “khúc nhạc” mà Khương Bồng Cơ thổi anh ta đều nhớ kĩ.
Khương Bồng Cơ không còn gì để nói.
Điệu sáo cô vừa thổi khó nghe như vậy sao?
“Đừng thổi nữa, tiếng sáo chỉ là phụ mà thôi, bên trong còn có kỹ thuật khác.” Khương Bồng Cơ không nể tình mà gạt bỏ suy nghĩ của Phong Chân: “Nếu chỉ dựa vào một khúc nhạc mà có thể điều khiển động vật thì Mạnh thị đã sớm nghĩ biện pháp móc sạch bí mật của tộc Cao Việt rồi một cước đá văng đi. Nào đến phiên tộc Cao Việt hung hăng phách lối?”
Phong Chân ngẫm nghĩ một lúc, quả thực rất có lý. Anh ta chỉ đành bất đắc dĩ mà buông sáo trúc xuống.
“Chủ công học được thần kỹ này từ khi nào vậy? Nếu biết chuyện này sớm hơn thì Chân cũng không bị dọa đến mức mồ hôi tuôn như suối, còn suýt nữa thì thất lễ.”
Tuy nói tố chất tâm lý của anh ta rất cao nhưng phải trơ mắt nhìn đàn rắn hàng nghìn hàng vạn