Mọi khuất nhục bà đã chịu, những cơn ác mộng đã trải qua, nỗi đau khổ vì mất con nơi hậu viện Mạnh phủ đều sẽ bắt cái tên đầu sỏ kia trả lại, gấp ngàn gấp vạn lần.
Không chỉ như thế, còn cả mối thù của tỷ tỷ nữa, cũng phải đòi lại cho bằng hết.
Bà hiểu tỷ tỷ mình rất rõ, tỷ phu đối xử rất tốt với tỷ tỷ, lại không bị dằn vặt ở Mạnh phủ như bà vậy tại sao vẫn mất sớm?
“Muội thật là...”
Liễu Xa nhẹ giọng thở dài, với vị em gái của vợ này, ông thật sự không thể nổi giận được.
“Tỷ phu không cần thiết vì muội mà cố ý đi kiếm chuyện với Mạnh Trạm. Không phải do muội cam chịu nhẫn nhục, mà chỉ là muội không muốn huynh bẩn tay vì loại người đê tiện như thế.” Sâu trong mắt Kế phu nhân lóe lên tia sáng sắc bén, “Hắn có đức có tài gì mà để tỷ phu phải tốn tâm tư vì hắn.”
“Nhưng nếu bỏ qua cơ hội này, muốn dao động căn cơ vững chắc của Mạnh thị, e là rất khó.”
Kế phu nhân hừ lạnh, liếc mắt nhìn Liễu Xa: “Tỷ phu xưa nay tâm cơ đen tối, thủ đoạn tàn độc, sao bây giờ lại giả bộ hồ đồ vậy?”
Liễu Xa: “...”
Ông có thể nói rằng, tâm cơ đen tối, thủ đoạn tàn độc thật sự không phải cách dùng từ tốt không?
Quả không hổ là chị em, khen cũng không khác gì mắng người.
“Cơ hội tuy ít xuất hiện, nhưng cũng không phải bỏ qua lần này thì sẽ không còn lần sau. Nhưng mà, giết địch kỵ nhất là không thể một đao chém chết. Tỷ phu khổ cực giẫm Mạnh thị một cước không đau không ngứa, ngược lại khiến bọn hắn thù hận càng sâu, rước thêm họa về nhà. Tỷ phu tốn công tốn sức ở quận Hứa nhiều năm, thật không dễ dàng gì mới có được thế cục tốt như hiện nay. Nếu vì vậy mà mất đi, thì đúng là không bù nổi. Muốn động thủ, đương nhiên phải là một cú chí mạng.”
Kế phu nhân cười lạnh, mấy năm qua sống không bằng chết bà đều chịu được, lại thêm mấy năm thì có làm sao!
Liễu Xa nhìn bà một lúc lâu, nhẹ nhõm thở ra: “Muội có thể nghĩ như vậy, đương nhiên là tốt rồi.”
Kế phu nhân nhìn ông: “Tỷ phu chẳng lẽ vẫn còn coi muội là một cô nương chốn khuê phòng không hiểu chuyện sao?”
“Còn không phải là vì huynh sợ muội nghĩ không ra sao.” Liễu Xa lẩm bẩm.
Tuy để bảo vệ mà cưới bà về, nhưng tính cách bà quá quật cường, trong lòng có suy nghĩ riêng của mình. Biết Mạnh thị không dễ gì buông tha mình, vì để không liên lụy đến ông mà không thèm để ý lời khuyên răn của y quan kéo dài bệnh tình của mình, tự hành hạ bản thân, không chịu ngoan ngoãn trị liệu, trong lòng ông sao có thể yên ổn?
Hôm nay, Cố Trăn chịu nghĩ thoáng ra, tâm tình ông như được giải phóng.
Vẻ ngưng trọng trên khuôn mặt của Liễu Xa nhạt dần: “Nghĩ thông rồi thì tốt, muội lo dưỡng bệnh đi. Chỉ cần sớm chút khỏe lại, sơn hào hải vị, muốn ăn gì tùy muội chọn.”
“Chuyện này là tất nhiên rồi, muội có bao giờ khách khí với tỷ phu đâu.” Kế phu nhân đáp, sau đó liền hỏi, “Trước đừng nói những việc này, tỷ phu đã nghĩ ra nên xử lý Mạnh Lượng thế nào chưa? Nó ngang nhiên lấy danh nghĩa con trai muội đến đây, dựa vào xuất thân của nó... cũng xứng sao?
Liễu Xa nghĩ một chút, trong đầu ông hiện lên câu nói của Khương Bồng Cơ lúc nãy, hơi lộ ra chút tin tức.
“Oan có đầu, nợ có chủ, việc gì phải liên lụy tới trẻ nhỏ vô tội?” Câu trước của Liễu Xa khiến sắc mặc Kế phu nhân tối sầm lại, nhưng nửa câu sau lại khiến sắc mặt bà sáng lên, “Huống hồ tỷ phu của muội bây giờ tốt xấu gì cũng là Quận thủ một quận, sao có thể ra tay với một đứa trẻ.”
Kế phu nhân cũng là người thông minh nhanh nhạy, nếu không năm đó Mạnh Trạm cũng không nhất kiến chung tình với bà. Phải biết, Mạnh thị là danh môn của đất Đông Khánh, thê tử của Mạnh Trạm ít nhất cũng phải là con gái dòng chính của thế gia. Cho dù Kế phu nhân sau đó cũng được xem thành dòng chính, nhưng thân phận vẫn kém một khoảng lớn.
Ẩn ý trong lời nói của Liễu Xa, người thông minh như bà nháy mắt đã hiểu rõ.
Với thân phận hôm nay của Liễu Xa, nếu ra tay với một đứa bé đúng là có chút mất mặt, nhưng nếu có cùng bối phận với con cái ông thì còn có vấn đề sao?
Chỉ là, hiện nay thế lực của Mạnh thị ở Đông Khánh thâm căn cố đế, không thể dễ dàng dao động. Nếu xử lý Mạnh Lượng thì tuyệt đối không thể để liên lụy tới Liễu phủ, tránh việc Mạnh thị nổi giận truy cứu, bây