Cách quân trướng, Khương Bồng Cơ nghe thấy rõ ràng giọng của Dương Tư.
Gã cười một tiếng: “... Đáng tiếc, Khương Hiệu úy không có mặt, nếu cô...”
Khương Lộng Cầm lạnh lùng nói: “Buồn nôn.”
Dương Tư gật đầu phụ họa: “Cảnh đó đúng là rất buồn nôn, nếu Khương Hiệu úy mà thấy sẽ làm dơ mắt cô đấy.”
Một lát sau, Khương Bồng Cơ nghe thấy Khương Lộng Cầm hỏi Dương Tư.
“Tuy Triệu Thiệu kia đắc tội huynh, nhưng huynh cũng không đến mức phải dùng thủ đoạn này đối phó hắn ta...”
Dù Khương Lộng Cầm đã hoàn toàn thoải mái, không còn quan tâm đến những chuyện thời niên thiếu nữa nhưng cô cũng không muốn thấy có người dùng những thủ đoạn cưỡng ép bỉ ổi để hủy hoại ai đó. Cho dù cái mạng nhỏ của Triệu Thiệu đã bị Dương Đào để mắt, tên đã treo trước mặt Diêm Vương nhưng chiêu này của Dương Tư vẫn độc ác quá.
Dương Tư cau mày, vẻ mặt cực kỳ oan uổng, đau khổ nói: “Trong mắt Khương Hiệu úy, Tư là kẻ tiểu nhân âm độc mức đó sao?”
Khương Lộng Cầm cười lạnh hỏi ngược lại: “Huynh cảm thấy mình rất hiền lành sao?”
Dương Tĩnh Dung lương thiện động lòng người… Đây đúng là chuyện cười lớn nhất trong năm.
Dương Tư lúng túng ho khan hai tiếng, gã nói: “Tư không cần phải dùng thủ đoạn này để đối phó với Triệu Thiệu.”
Làm là làm, không làm là không làm, Dương Tư phủ nhận chuyện Triệu Thiệu có liên quan đến gã, dĩ nhiên Khương Lộng Cầm sẽ tin gã.
“Vậy sao hắn ta lại như vậy?”
Dương Tư nói: “Khi tìm thấy Triệu Thiệu, hắn ta đã rơi vào tay đám lưu manh kia, chẳng qua Tư chỉ giúp hắn ta che giấu tung tích, giữ gìn thể diện kiêu tử sĩ tộc của hắn ta thôi. Thử nghĩ xem, nếu đám người kia xông vào nhìn thấy hắn ta đang ở dưới người kẻ khác thì cảnh ấy không dễ coi lắm đâu.”
Dương Tư gã lòng dạ hẹp hòi, thù dai thì đã sao nào?
Ban đầu trong bữa Hồng Môn Yến ở Lang Thủy quận Hỗ, Triệu Thiệu đã ở trước mặt gã chỉ cây dâu mắng cây hòe nói gã là con của kỹ nữ, là tiện chủng bẩm sinh như thế nào chứ?
Những lời nói đó đã làm tâm hồn gã chịu tổn thương rất lớn, đến giờ vẫn chưa lành lại được. Dương Tư không gióng trống khua chiêng tìm người phá vỡ chuyện tốt của Triệu Thiệu và đám côn đồ mà còn giúp hắn ta giấu giếm tung tích, để hắn ta hưởng thụ thêm vài ngày, đây chính là điển hình của lấy ơn báo oán đấy!
Nói về tài ăn nói đổi trắng thay đen, Khương Lộng Cầm không thể bằng được Dương Tư.
Cho dù việc này bị người bên ngoài biết được, cùng lắm lỗi của Dương Tư chỉ là giấu giếm không báo, ai có thể làm gì được gã chứ?
Khương Lộng Cầm nói: “Nếu chủ công hỏi, ta sẽ không giấu giếm giúp huynh đâu.”
Dương Tư giấu giếm không báo nhưng cũng không giấu được mấy ngày, dù sao một mình Triệu Thiệu cũng không thể chịu được mấy tên côn đồ luân phiên giày vò.
Nếu trì hoãn thêm một hai ngày nữa thì cái mạng của hắn ta cũng sẽ mất luôn.
Dương Tư liền kiếm cớ mượn người của Khương Lộng Cầm để trực tiếp để lộ tung tích Triệu Thiệu ra.
Khương Lộng Cầm nhạy cảm phát hiện ra chuyện này có điểm không bình thường nên giờ mới chạy tới thăm dò Dương Tư, vì vậy mới có đoạn đối thoại ban nãy.
Dương Tư thẳng thắn thú nhận toàn bộ “tội ác” của mình, không hề run sợ.
Dương Tư khoát tay nói: “Nếu chủ công có hỏi tới, một mình Tư gánh chịu.”
Cả quân doanh có ai mà không biết Khương Lộng Cầm trung thành với chủ công nhà mình chứ?
Có điều Khương Lộng Cầm cũng khá nghĩa khí, không chủ động chạy tới trước mặt chủ công tố cáo gã, như vậy cũng coi như tình hữu nghị giữa hai người đã có tiến bộ rồi.
Khương Lộng Cầm lại nói: “Đúng lúc, chủ công, nơi này ngài phụ trách nhé.”
Dương Tư ậm ừ một tiếng rồi vô thức phát hiện ra câu này của Khương Lộng Cầm có gì đó không ổn.
“Chủ công!!!”
Dương Tư thấy Khương Lộng Cầm định đứng dậy cáo từ thì cũng đứng dậy đưa tiễn, vừa vén lều vải lên gã đã thấy chủ công nhà mình đứng ngoài trướng.
Bỗng dưng, Dương Tư chợt hiểu ra ý nghĩa trong câu nói ban nãy của Khương Lộng Cầm...
Tình bạn chấm dứt!
Thứ tình bạn dối trá!
Khương Bồng Cơ ra hiệu bằng mắt để Khương Lộng Cầm lui ra. Sau khi cô nàng hành lễ xong lập tức đi thẳng đầu không ngoảnh lại, chỉ để mình Dương Tư còn run lẩy bẩy nơi đó.
“Chủ công...”
Giọng cực thấp, nghe vô cùng yếu ớt.
Sắc mặt Khương Bồng Cơ trầm xuống.
“Đi vào trong nói chuyện.”
Dương Tư ngoan ngoãn nghiêng người để Khương Bồng Cơ tiến vào, dáng vẻ an phận thủ thường giống như gái nhà lành vậy.
Hừ...
Giả vờ cũng giống thật đấy!
Khương Bồng Cơ tức giận nói: “Huynh tự khai hay để ta?”
Dương Tư không biết Khương Bồng Cơ đã đứng ngoài nghe được bao lâu, có lẽ những gì không nên nghe đều đã nghe hết cả rồi.
Gã nhắm hai mắt lại, lựa chọn thẳng thắn để được khoan hồng.
Khương Bồng Cơ vừa tức vừa giận vừa buồn cười.
“Ta mặc kệ ân oán giữa huynh và Triệu Thiệu nhưng huynh không nên giấu giếm không báo...” Khương Bồng Cơ rất coi trọng vấn đề nguyên tắc, dù hành động của Dương Tư lần này cũng không có ảnh hưởng xấu gì tới cô. “Còn nữa, huynh muốn đối phó Triệu Thiệu thì ít nhất phải dọn cho sạch sẽ, đừng để người ta mò được đến huynh. Huynh một mặt ghi hận Triệu Thiệu làm nhục huynh, một mặt lại phá hoại thanh danh bản thân, tội gì phải khổ như vậy?”
Với bản lĩnh của Dương Tư, nếu gã thật sự muốn xử lý những chuyện này kín kẽ, chưa hẳn Khương Bồng Cơ có thể tìm ra gã nhanh như vậy.
Tên