Tôn Văn gây sóng gió ở Bắc Cương, âm mưu quỷ kế chơi đến vô cùng vui vẻ
Khương Bồng Cơ bên này cũng chuẩn bị tốt việc khai chiến.
Đang vào mùa gặt, mọi người bạn không kịp nghỉ ngơi
Sau khi cho lương thực vào kho xong mới thoải mái hơn một chút.
“Lương thực mùa thu năm nay đã cho vào kho xong rồi.”
Kỳ Quan Nhượng dâng lên quyển sổ ghi chép dày cộp, mỗi một phần lương thực thụ vào đều được ghi trong đó
Khương Bồng Cơ cẩn thận lật xem một lần: “Có chỗ lương thực này thì xảy ra chiến tranh cũng có phần nắm chắc hơn
Bên Tử Hiếu có tin tức gì không?” Kỳ Quan Nhượng chắp hai tay, mặt không có biểu cảm gì nói: “Vẫn chưa có tin tức gì, nhưng mà xem thời gian chắc cũng sắp rồi.” Khương Bồng Cơ gật gật đầu không có phản ứng nào khác
Kỳ Quan Nhượng nhịn một lúc cuối cùng không nhịn được nữa mà chủ động mở miệng nói.
“Chủ công chưa từng gặp Tôn Văn, sao biết ông ta có khả năng như Lữ Thượng được? Ngài dễ dàng giao phó sự tín nhiệm như vậy, nếu như ông ta tham lam quyền thế ở Bắc Cương...” Kỳ Quan Nhượng không nói hết nhưng ý của nửa câu còn lại anh ta tin chắc Khương Bồng Cơ có thể hiểu được: “Không thể không để phòng.” Khương Bồng Cơ cười nói: “Tôn Văn có khả năng như Lữ Thượng không ta không biết, nhưng chỉ cần Tử Hiếu hiểu rõ là được rồi.” Kỳ Quan Nhượng lộ ra vẻ mặt “quả nhiên như vậy”, anh ta thở dài nói: “Chủ công trưởng thành thật rồi.” cải trắng lớn rồi, cuối cùng đã biết ăn heo.
“Xem huynh nói kìa, giống như cải trắng mãi mới nuôi lớn được bị heo ăn mất vậy.” Khương Đồng Cơ trêu đùa một câu: “Chua quá!”
Kỳ Quan Nhượng trợn trắng mắt một cái, trong lòng tiếp một câu: Nói ngược rồi
Bởi vì tin tưởng Vệ Từ nên tin tưởng phán đoán của anh, nếu không phải vì mật ngọt ái tình, tin rằng chủ công sẽ không khinh suất như vậy.
Anh ta cau mày nói: “Không biết chủ công có tâm tư như vậy từ lúc nào?” Suy cho cùng chủ công cũng là nữ, rất dễ bị trách móc đay nghiến
Nếu như có quan hệ không trong sáng với thuộc hạ của mình thì không biết danh tiếng sẽ xấu đến mức nào.
“Lúc nào hả? Ta cũng không nhớ nữa
Nhưng mà Văn Chứng có thể yên tâm, Tử Hiểu sẽ không ảnh hưởng đến chí hướng của ta.”
Kỳ Quan Nhượng vẫn dùng thái độ của người ngoài cuộc để quan sát tình hình xung quanh, anh ta nhìn cục diện còn rõ ràng hơn cả người trong cuộc
“Ta không lo lắng về chủ công mà ngược lại chỗ Tử Hiểu...” Kỳ Quan Nhượng nhíu chặt mày.
Vệ Từ không dồn hết tâm trí vào việc tranh công, cảm giác tồn tại không nhiều, nhưng nghĩ kĩ lại những việc anh làm thì không ai có thể nói anh không phải là trụ cột
Nhân tài như vậy không nên bị mai một, càng không nên bị trói buộc trong lồng như chim vàng anh.
Nếu như không làm như vậy, mặc anh thể hiện tài hoa
Cho dù là chủ công không để ý thì những thần tử khác sẽ không có ý nghĩ khác sao? Điều quan trọng nhất của một thể lực là hài hòa và đoàn kết.
“Bắt buộc phải là huynh ấy?” Kỳ Quan Nhượng hỏi
“Bắt buộc phải là huynh ấy
Càng bên nhau lâu ta càng cảm thấy huynh ấy là người ta cần.” “Người đàn ông có hoài bão ai lại muốn bị nhốt trong lồng chứ? Huynh ấy không muốn một mối quan hệ bất chính, chỉ sợ chủ công cũng không nhẫn tâm khiến huynh ấy phải chịu uất ức.”
Nếu như công khai thân phận, Vệ Từ bắt buộc phải tránh xa khỏi trung tâm quyền lực
Không phải không tin tưởng anh mà chỉ là vì đoàn kết nội bộ, tránh cho khiến những người khác sinh ra tâm trạng mất cân bằng hoặc tiêu cực.
Nếu như Khương Bồng Cơ khăng khăng làm theo ý mình có lẽ sẽ hại cả cô và Vệ Từ.
“Vậy..
Văn Chứng thấy thế nào?” Kỳ Quan Nhượng nói: “Không bằng cứ giấu tiếp đi, ta cũng coi như mình không hề hay biết.”
“Giấu tiếp?” Khương Bồng Cơ lặp lại.
“Chỉ cần là con do chủ công sinh ra thì là huyết mạch của ngài, phụ thân của nó là ai không quan trọng.” Kỳ Quan Nhượng nói: “Ngài nói là có cảm ngộ nên có bầu cũng được, thành hôn sinh con trong mơ cũng được
Chỉ cần có con rồi thì thân phận của phụ thân nó có thể giấu
Chỉ cần người xung quanh không biết phụ thân nó là ai, Từ Hiểu có thể tiếp tục thực hiện hoài bão và chí hướng của huynh ấy
Chỉ là làm như vậy sẽ uất ức cho chủ công và Tử Hiểu mà thôi.”
Khương Bồng Cơ nghĩ một lúc lâu mới cười khổ một tiếng.
“Văn Chứng nghĩ xa thật đó.” “Sớm muộn gì cũng phải đối mặt.” Kỳ Quan Nhượng đón lấy quyển sổ mà Khương Bồng Cơ đã kiểm tra xong, mặt không chút cảm xúc nói: “Ngài cũng nên chú ý tâm trạng của mình
Sau lưng thế nào ta không quan tâm, nhưng ngày thường..
Ngài tốt xấu gì cũng nên khắc chế tâm trạng của mình một chút.” Như lần trước, ánh mắt cô nhìn Vệ Từ giống như muốn ăn