Khương Bồng Cơ từng gặp Phong Nhân, qua mấy năm Phong Nhân nghỉ hưu ở nhà lại càng trẻ hơn, rất có tinh thần. Vì Phong Cẩn đã nói trước nên mọi chuyện cũng gần như ổn thỏa rồi, chỉ cần Khương Bổng Cơ gật đầu tán thành là quận Thượng Dương đã nằm trong tay cô. Có thể nói, từ lúc cô bước chân vào Phong phú, quận Thượng Dương đã thuộc về cô rồi. Phong Nhân vẫn nho nhã, dí dỏm như trước kia, ông cũng không dùng giọng hách dịch nhà quan mà nhẹ nhàng hỏi thăm tình hình gần đây của Liễu Xa. Nội dung trò chuyện của hai người không giống như đang bàn quyền sở hữu quận Thượng Dương mà giống trưởng bối và vãn bối trò chuyện việc nhà hơn. Không khí vô cùng hòa hợp, không hề ngửi thấy mùi thuốc súng. Phong Nhân luôn miệng cảm khái: “Liễu Xa không ra làm sao nhưng lại nuôi dưỡng được một cậu con trai tốt” Ông và Liễu Xa là bạn tâm giao, hai người cũng thường xuyên bị người khác lấy ra so bì song ông vẫn hơn một chút, chẳng ngờ rằng đến đời con cháu lại thua rồi. Liễu Xa chỉ có một đứa con trai nhưng đứa con trai này lại có tiền đồ hơn cả ba người con trai của ông. Khương Bồng Cơ tự mình từ quận Phụng Ấp đến quận Thượng Dương, việc này đã cho thấy tấm lòng thành của cô, Phong Nhân cũng không phải là người được voi đòi tiền. Người ta đã đồng ý điều kiện quan trọng nhất, còn những điều kiện khác chỉ là thêu hoa trên gấm, đối với Phong thị mà nói thì có cũng được mà không có cũng không sao. Cho nên Phong Nhân không hề làm khó Khương Hồng Cơ, ngược lại thể hiện thiện chí, không khí vô cùng hòa hợp. Hỏi han tâm sự xong xuôi, Phong Nhân cho Phong Khuê đích thân đưa tiễn. Trên đường, Phong Khuê thẩm quan sát Khương Đồng Cơ, cất tiếng mời. “Hôm nay trong nhà định mở tiệc mời quận thủ quận Thượng Dương, không biết Lan Đình có thể nể mặt tham gia không?” Khương Bồng Cơ hưng phấn, biết món chính đến rồi. Cô nói: “Được quý phủ tiếp đón, Hi hết sức vinh hạnh” Phong thị mặc dù có thể quyết định kết cục của quận Thượng Dương nhưng vẫn phải thông báo cho quận thủ một tiếng. Phong Khuê là anh trai Phong Cẩn, Khương Bồng cơ đương nhiên phải nể mặt anh, cho nên khi Phong Khuê thẩm thăm dò, cô cũng không để ý mà đối đáp lưu loát. Thấy thế, Phong Khuể cảm thấy hài lòng. Về sau, Phong Nhân hỏi anh ấn tượng về Khương Đồng Cơ, Phong Khuê trả lời: “Người này rất có tài, xem như Hoài Du không chọn sai.” Dù hỏi vấn đề gì, Khương Đồng Cơ luôn có cách lý giải của mình, tuy có hơi không theo lẽ thường song cũng không phải không hề có căn cứ. Phong Khuê là người tương đối bảo thủ và cứng ngắc nhưng cũng không thể không đồng tình với ý kiến của Khương Bồng Cơ. Điều khiến anh vui mừng hơn nữa là Khương Đồng Cơ đã có kế hoạch tương đối toàn diện với việc xây dựng quận Thượng Dương sau này. Nếu tiến hành theo kế hoạch của cô thì không cần một năm rưỡi quận Thượng Dương đã có thể bước ra khỏi sương mù của chiến tranh, khôi phục nguyên khí. Quả là người có tài. Trước khi trò chuyện, Phong Khuê còn nghĩ rằng Khương Bổng Cơ là thiếu niên lỗ mãng, làm việc không có quy tắc. Thế mà đàm luận xong, anh đã vứt ngay cái quan điểm này đi. “.. Liễu Hi này tuổi tuy nhỏ song đối nhân xử thế lại vô cùng tốt. Hành động lời nói đều rất điềm đạm” Phong Khuê nói: “Con thử thách cậu ta mấy lần, dù là hỏi cái gì, nội dung xảo quyệt ra sao thì cậu ta cũng đều có thể đối đáp lưu loát. Giao quận Thượng Dương cho cậu ta có lẽ không phải chuyện xấu. Hoài Du chọn cậu ta là đã suy nghĩ kĩ, phụ thân có thể yên tâm rồi.” Phong Nhân nói: “Ta không lo Liễu Hi mà lo Liễu Xa kìa.” Phong Khuê không hiểu. Danh tiếng của Liễu Xa ở Đông Khánh rất tốt, nếu không bị hoàng thất âm thầm chèn ép thì sớm đã nổi tiếng khắp thiên hạ rồi. Phong Nhân thở dài nói: “Con không biết, Liễu Xa người này... người này vô cùng đen tối. Ông ta bằng lòng ẩn núi phía sau để con trai Liễu Hi ở ngoài dốc sức, thật là ngoài dự liệu của cha.