Nhị vương tử nghe xong giật mình một cái, quên mất đau đớn trên người.
Gã nhìn chằm chằm Khương Bồng Cơ, miệng hùm gan sứa nói: “Thắng làm vua thua làm giặc..
Có, có gì hay mà phí lời!” “Ha ha..
Thắng làm vua thua làm giặc? Câu này nghe xuôi tai thật đấy.”
Khương Bồng Cơ chợt nhấc chân giẫm lên mặt gã, một lúc sau mặt gã liền sưng vù.
Phụ tá bên cạnh bỗng mở to mắt nhìn Khương Bồng Cơ rồi lại nhìn Nhị vương tử.
Nói thế nào thì Nhị vương tử cũng là vương tử của Bắc Cương, thân phận của gã có ý nghĩa chính trị và chiến lược quan trọng
Cho dù Khương Đồng Cơ bắt được gã thì cũng nên tiếp đãi bình thường, càng không nói đến động tay động chân làm nhục
Khương Bồng Cơ có thể dùng người này đổi lấy không ít tài nguyên chiến lược trong tay Bắc Cương.
Không phải cô không hiểu đạo lý này, nhưng cô vẫn làm như vậy
Đây được xem là làm nhục sao? Nếu không phải để ý đến cái mạng chó này của đối phương, một cước này đã có thể đạp bay đầu gã rồi, sao có thể chỉ sưng mặt thôi? “Liễu Hi, Trung Nguyên có câu nói rất hay, muốn chém muốn giết thì tùy, được phép giết không được phép làm nhục!” Nhị vương tử gắng gượng một lúc, gã thân là vương tử Bắc Cương, là người cạnh tranh có triển vọng nhất cho ngôi vua, từ khi nào lại bị người khác làm nhục thế này? “Ta cứ làm thế đấy..
Ta muốn giẫm đạp người dưới đất, làm nhục ngươi, ngươi có thể làm gì được ta!” Khương Bồng Cơ giơ chân giẫm lên mặt đối phương khiến gã không sao đứng dậy được, cô hơi dùng sức ép nửa khuôn mặt của đối phương vùi dưới đất
Nhị vương tử tức giận muốn chết, phụ tá im như phỗng, khán giả xem livestream ngay cả thở mạnh cũng không dám
Dù cách màn hình nhưng họ có thể cảm nhận được trên người phương Bồng Cơ đang toát ra lửa giận, giống như núi lửa bị kìm nén đã lâu hoạt động.
Có lẽ trong chớp mắt, nham thạch phun ra ngoài có thể mang đến cảnh tượng như tận thế.
Tính tình của Streamer trước nay luôn rất tốt, sao lúc này lại đột nhiên thô bạo như vậy?
Khán giả không thể hiểu nổi nhưng bọn họ tin rằng Khương Bồng Cơ làm vậy chắc chắn là có lý do
Thực tế đúng là như vậy
Lúc trước đã từng nói, thị lực ban đêm của Khương Bồng Cơ vô cùng tốt, cộng thêm sự hỗ trợ của máy quay ở kênh livestream, cảnh tượng xung quanh sáng như ban ngày.
Như vậy, đương nhiên cô cũng thấy rất rõ chuỗi đầu người treo trên yên ngựa của Nhị vương tử
Chiến tranh không tránh khỏi hy sinh, Khương Bồng Cơ bố trí những người lính đó đóng giữ ở kho thóc Triều ô, biết rõ khả năng bọn họ gặp nguy hiểm là cực cao, cũng rất có khả năng toàn quân đều bị diệt
Sinh ly tử biệt, đời trước cô đã nhìn thấu rồi
Chỉ cần là chiến tranh thì sẽ luôn có người hy sinh.
Không phải người này cũng sẽ là người kia, thậm chí có thể là chính cô
Quân lính chết không thể kích thích lửa giận của cô nhưng làm nhục dị thể của các chiến sĩ, hành động này có không thể nào dễ dàng tha thứ được.
“Ta đã nói rồi, đánh gãy hai chân ngươi, nói được làm được!” Nhị vương tử cảm thấy một nửa mặt phát đau, đau đớn còn ảnh hưởng đến thính giác, gã không nghe rõ cụ thể đối phương đang nói gì
Phụ tá ở bên cạnh lại nghe đến mức tê dại cả da đầu, hắn ta trơ mắt nhìn Khương Bồng Cơ lùi lại vài bước, nhấc chân đạp lên đầu gối đối phương.
Chân phải dùng sức, mũi chân nghiện một cái
Cũng không thấy Khương Bồng Cơ dùng lực như thế nào nhưng đầu gối của Nhị vương tử lại phát ra tiếng xương vỡ ghê người
Nhị vương tử đau đến mức toàn thân co quắp, kêu thảm thiết không thôi
Tiếng kêu thảm thiết khiến tất cả mọi người có mặt ở đó căng thẳng thần kinh, toàn thân lạnh toát.
Sau tiếng kêu thảm thiết đó, gương mặt Nhị vương tử tái nhợt, gã hoàn toàn bất tỉnh
Những người tận mắt thấy cảnh ấy đều nhao nhao sợ run lên
Có điều cũng có khán giả thần kinh khá cứng, phun một câu
[Nước Chanh Quất]: Nào có đánh gãy hai chân, rõ ràng là đạp gãy xương bánh chè của đối phương
Khương Bồng Cơ nhấc chân, nói với người bên cạnh: “Đưa xuống đi, sai người chăm sóc vết thương của gã cẩn thận, đừng để gã chết.”
Phụ tá nghe xong lời này, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài
Xem ra, Liễu Hi hung tàn thì hung tàn nhưng cô vẫn còn lý trí
Nào ngờ, Khương Bồng Cơ không giết chết người tại chỗ chẳng qua là để gã chết thảm hại hơn mà thôi
“Chủ công...” Lý Uân dẫn đầu một đội binh mã đuổi theo, anh bị thương một chút nhưng sắc mặt vẫn coi như hồng hào, tinh thần phấn chấn.
“Đã bắt được người rồi, dọn dẹp chiến trường đi.” Sắc mặt Khương Bồng Cơ lạnh lùng, cô nói: “Nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, sáng sớm mai đại quân xuất phát.”
Lý Uân nói: “Mạt tướng tuân lệnh.” “Hy vọng bên Chính Đồ