Khương Bồng Cơ vội lên tiếng phủ nhận.
“Ta không có ý đó..
Hữu Mặc trong trẻo tựa gió trăng, yêu quái sao tới gần nổi..
Chỉ là ta lo lắng, sợ có yêu quái ẩn náu bên cạnh huynh, huynh nên cẩn thận một chút thì an toàn hơn.” Ánh mắt của Khương Hồng Cơ nhẹ nhàng lướt qua tay phải của Trình Tĩnh mang theo ý tứ sâu xa.
Trình Tĩnh chú ý đến điều đó, bỗng dưng sắc mặt thay đổi, khuôn mặt vốn kém sắc lại thêm vài phần tái xanh.
Xung quanh đã không còn người, Trình Tĩnh đến bên cạnh Khương Hồng Cơ, hai người cách nhau chừng một bước chân
“Châu mục cũng tin vào yêu ma sao?” Trình Tĩnh thăm dò hỏi
Khương Hồng Cơ nói: “Thế gian rộng lớn, không thiếu vật lạ, có lẽ việc có yêu ma là thật
Chỉ là ta vẫn luôn tin rằng yêu ma đều sợ con người thôi.” Trình Tĩnh kinh ngạc: “Ô” một tiếng
Anh ta cảm thấy rất mới lạ, quan điểm như thế anh ta chưa từng nghe qua.
Từ xưa đến nay, chỉ có người sợ yêu ma, sao yêu ma có thể sợ con người?
Khương Bổng Cơ tiếp tục nói: “Yêu ma quỷ quái đã được nhắc đến từ xưa đến nay
Nhưng điều kỳ lạ là, những lời đồn về yêu ma đều là tin đồn thất thiệt, chưa ai khẳng định và đưa ra chứng cứ bao giờ
Ta nghĩ, nếu như yêu quái thật sự đáng sợ như lời mọi người vẫn nói thì vì sao lại cứ núi phía sau không dám lộ diện? Có thể thấy được, yêu ma sợ con người nên mới phải trốn tránh, chỉ có thể như con chuột dưới cống không thể lộ mặt ra ánh sáng.”
Trình Tĩnh mỉm cười nói: “Lời suy luận này của châu mục thật mới lạ.”
“Yêu ma trên thế gian đều không đáng sợ, đáng sợ là lòng người
Lòng người ác độc, sợ là Phật Đà trên cao cũng không thể độ hóa.” Khương Hồng Cơ có ý ám chỉ, mặc dù Trình Tĩnh không tỏ thái độ nhưng nhìn vẻ mặt anh ta dường như cũng tán thành quan điểm này
Lúc này, Trình Tĩnh vươn tay phải ra khỏi ống tay áo khiển bàn tay bọc vải trắng lộ ra
Từ đường nét ngón tay đến đốt ngón tay của Trình Tĩnh đều rất đẹp, thật sự là một đôi tay có thể vẩy mực vẽ tranh
Anh ta hỏi: “Vậy nhờ châu mục xem, “Yêu ma mà Vệ Từ tiên sinh nói rốt cuộc là người hay là yêu?”
Khương Hồng Cơ nói: “Chuyện này thực sự khó nói, phải xem Hữu Mặc nghĩ thế nào thôi.” Trình Tĩnh trầm mặc, đầu lông mày nhăn lại mang theo vẻ buồn rầu.
Anh ta có cảm giác ngày ngày trôi qua cử động của bản thân càng không bình thường, trí nhớ cũng bị xáo trộn nghiêm trọng.
Tuy nói không ảnh hưởng đến chính sự nhưng nhìn phản ứng của Nguyễn Xung, xem ra tính cách anh ta đã thay đổi không nhỏ
Đã vô số lần muốn giết chết “Yêu ma” đang ẩn náu bên cạnh mình nhưng vừa nghĩ đến việc nó có phép thần thông quỷ dị thì anh ta lại chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Tĩnh cho rằng, nó là yêu.” Trình Tĩnh suy nghĩ một hồi, hỏi cô: “Vệ Từ tiên sinh cũng biết trừ yêu sao?”
Khương Hồng Cơ cười đáp: “Tử Hiếu đối với chuyện này chỉ là công phu mèo cào, cho yêu quái ăn thịt sợ rằng nó còn chế thịt ít, hỏi huynh ấy thì nhầm người rồi.”
Trình Tĩnh: “...”
Ở sau lưng giễu cợt thuộc hạ của mình, chủ công như vậy..
thật không hiểu đám Vệ Từ làm cách nào chịu đựng được.
Sớm hay muộn cũng tiêu đời..
Khương Hồng Cơ lại nói: “Có điều, nếu như Hữu Mặc muốn biết trừ yêu thế nào thì cũng có thể hỏi ta.” Sắc mặt Trình Tỉnh lộ rõ vẻ nghi ngờ, chợt nghĩ đến điều gì, sắc mặt lại thay đổi
Anh ta nhớ lại..
chiến công vĩ đại của người này! Cần Vương khi ấy, Trình Tĩnh còn không có tư cách lên triều hộ tống Hoàng Tung, theo miêu tả của Hoàng Tung, châu mục Hoàn Châu ở trước mắt chỉ bằng sức một người đã phanh thấy một tên yêu quái! Mạnh mẽ như thế, khó trách cô lại không sợ yêu ma! Trong lòng Trình Tĩnh chợt sáng tỏ, hơi động tâm nhưng lại có chút chần chờ
“Không biết châu mục có diệu kế gì?”
Hỏi đến vấn đề này, biểu cảm của Trình Tỉnh thoáng cứng đờ.
Lời này hẳn là để quân thượng hải hạ thần, với tư cách là mưu sĩ, không suy nghĩ kể sách hay mà lại đi hỏi Khương Hồng Cơ, thật sự có hơi mất mặt
Chẳng qua lời đã thốt ra khỏi miệng, anh ta chỉ có thể nhắm mắt mà đợi đáp án
Khương Hồng Cơ lại cười: “Chuyện này còn phải nói sao? Đương nhiên là dụ đối phương ra, giết ngay tại chỗ!” Trình Tĩnh nhíu mày, hơi lưỡng lự mà nhìn Khương Hồng Cơ
“Châu mục, nói thật sao?” “Tuyệt đối không nói dối!”
Trình Tĩnh nghĩ đến quá khứ huy hoàng của Khương Bổng Cơ, nỗi bất an trong