Tần Cung là một người cố chấp, Hứa Phỉ đã dặn hắn phải đích thâ3n giao tới tận tay Khương Hồng Cơ thì hắn sẽ không chịu giao c2ho người khác.
Ánh mắt Từ Kha nhìn Tần Cung mang ý cườ0i, đại khái đã hiểu được vì sao Phong Nghi muốn trêu đùa Tần C0ung
Mọi người dưới trướng chủ công, từ văn thần đến võ3 tướng cơ bản đều là mặt ngoài đạo mạo nhưng bụng dạ đen tối, bây giờ có một người thuần tính lại không thấy mới mẻ hay sao?
“Đã như vậy, Kha sẽ tự tay viết một phong thư, báo việc này cho chủ công biết.” Tần Cung lắc đầu từ chối
“Việc này vô cùng quan trọng, không thích hợp kéo dài
Chi bằng Từ Chủ bộ sắp xếp để ta tự mình đưa thư qua?” Dứt lời, đáy mắt Tẩn Cung lộ ra vẻ cầu khẩn
Để Từ Kha viết thư cho Khương Đồng Cơ, một qua một lại có lãng phí nhiều thời gian không? Tần Cung nghĩ tới mùi máu tươi ngửi thấy ngày hôm đó và vải trắng buộc trong lòng bàn tay Hứa Phỉ, mơ hồ đoán ra một thư trong ngực mình quá nửa là được viết bằng máu
Nếu không phải là việc khẩn yếu, ai sẽ tự mình lấy máu viết huyết thư chứ? Từ Kha thẩm phỏng đoán một chút, bèn đáp ứng đề nghị của Tần Cung
“Đã như vậy, Kha phái người hộ tống sứ giả!” Thấy Từ Kha dễ nói chuyện như vậy, Tần Cung lại có phần vừa mừng vừa lo
Hắn cho rằng mình phải trải qua chút khó khăn ở chỗ Từ Kha mới có thể gặp được phương Bổng Cơ.
Lập tức vô cùng cảm kích nói: “Đa tạ Từ Chủ bộ.” Từ Kha thân là đại quản gia vạn năng, năng lực làm việc tất nhiên không phải chỉ để trưng bày cho đẹp
Sau khi Tần Cung uống xong nửa ấm trà, mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi
Người đi theo hầu, xe ngựa, nước uống, lương khô thậm chí ngay cả trang phục chính thức để diện kiến Khương Hồng Cơ cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng một bộ
Tần Cung càng thêm phần cảm kích, nhưng hắn không hề phát hiện ra ánh mắt Từ Kha nhìn mình lại ẩn chứa vài phần thương hại cùng đồng cảm
@ “Đáng tiếc, lại chỉ là một kẻ bị ruồng bỏ.” Từ Kha nhìn theo hướng đoàn xe rời đi, một tiếng thở dài cũng bay theo gió.
“Kẻ bị ruồng bỏ? Người nọ làm sao lại trở thành kẻ bị ruồng bỏ?” Phong Nghi đang đợi ở gian ngoài, nghe thấy Tần Cung đã rời đi, cậu liền ra cửa liếc mắt nhìn, vừa lúc nghe được tiếng cảm thán của Từ Kha
Từ Kha lấy lại tinh thần, rũ mắt đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Phong Nghi.
Không ngoài dự kiến thì Phong Nghi chính là lĩnh quân đời kế tiếp, cũng là cánh tay vững chắc nhất của thiếu chủ tương lai
Dù là Từ Kha hay ai khác, bọn họ đều gửi gắm kỳ vọng lớn vào Phong Nghi, luôn bảo ban dạy dỗ cậu
“Nghe nói Hứa Phỉ gần đây đang gặp khó khăn, liên tiếp hao tổn các đại tướng dưới trướng, trị địa không giữ được, bây giờ thân rơi vào ngục tù, mắt thấy vận số sắp hết
Tần Cung này tuy nhỏ tuổi nhưng đã có tướng long hổ, đáng quý hơn chính là hắn luôn trung thành và tận tâm đối với Hứa Phỉ
Nhân vật bậc này dù chưa nhìn thấu được con người hắn nhưng cũng nhìn lướt được vài nét tiêu biểu.” Từ Kha khẽ cười một tiếng, tỉ mỉ chỉ dạy Phong Nghi: “Ngươi nói, gửi thư quan trọng hay tính mạng bản thân quan trọng? Phải một viên đại tướng hữu dụng đi làm người đưa thư mà lơ là bảo vệ bản thân, rốt cuộc Hứa Phỉ đang toan tính gì đây?” Chuyện đưa thư vặt này, cần gì phải sai đại tướng lĩnh binh đích thân đi làm? Phong Nghi nghe xong lập tức liền hiểu ra, khuôn mặt ốm yếu lộ vẻ tỉnh ngộ
“Ý của Từ Chủ bộ là, tên Tần Cung này không chỉ là kẻ bị ruồng bỏ mà còn là quà" của Hứa Phỉ tặng cho châu mục?” Từ Kha cười lạnh một tiếng: “Nói là quà, chi bằng nói là tiền đặt cược!” Đáy lòng Phong Nghi lạnh lẽo, nhất thời không nói nên lời
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, nếu cậu bị chính người mà mình thành tâm cống hiến sức lực coi là “tiền đặt cược” dâng cho đối thủ cạnh tranh, cậu sẽ thất vọng đau khổ đến chừng nào? Từ Kha thấy Phong Nghi rơi vào trầm tư liền cười nói: “Đây chỉ là suy đoán của ta mà thôi, sự thực như thế nào chỉ có chủ công biết rõ.” Phong Nghi lắc đầu: “Từ Chủ bộ nói có lý, quá nửa là sự thực.”
Đừng thấy Từ Kha quanh năm ngồi xổm ở hậu phương, hầu như không theo quan tham chiến, vậy nhưng không có ai dám vì thế mà coi thường Từ Kha
Bất kể là huyện Tương Dương nho nhỏ trước kia hay là trị địa khổng lồ bây giờ, Từ Kha đều có thể quản lý nghiêm chỉnh rõ ràng
Nếu không có Từ Kha ổn định hậu phương, Khương Đồng Cơ cũng không thể dẫn đại quân đánh Bắc Cương, phá Thương Châu
Đánh trận thì đánh cho sướng, lãnh địa thì vẫn gió êm sóng lặng, thật giống như đang sống trong cảnh thịnh thể thái bình.
Lấy một ví dụ..
Người có hành vi phóng đãng như phụ thân nhà mình cũng sẽ không chủ động trêu chọc Từ Kha, bởi vậy có thể hiểu được chút ít
“Đương nhiên, Hứa Phỉ cũng không phải kẻ ngu dốt, không thể nói thẳng là đem tặng
Nếu hắn ta nói vậy, Tần Cung sẽ không thực sự quy thuận chủ công, chủ công cũng sẽ xa cách với Tần Cung, làm vậy hoàn toàn không có lợi.” Từ Kha